Hai cha con được trưởng thôn đích thân sắp xếp chỗ ở. Đó là căn nhà nằm ở cuối con đường đất đỏ, được xây mới hoàn toàn bằng gạch nung và mái ngói đỏ au.
Căn nhà có hai phòng ngủ, một gian bếp đầy đủ vật dụng và một phòng khách nhỏ. Từng món đồ bên trong đều được dân làng góp sức mang đến: chăn nệm, xoong nồi, cả bóng đèn và chiếc quạt bàn cũ kỹ.
Trì Tư Ngôn sau khi được thoa thuốc thì ngồi yên trên ghế, ngẩn ngơ nhìn ánh sáng chiều rọi qua ô cửa kính, phản chiếu lên tường thành vệt nắng dịu dàng.
Trì Dã đứng ở hiên nhà, chỉ lặng lẽ nhìn trời chiều dần buông. Sự mỏi mệt trong mắt đã vơi đi phần nào, thay bằng một thứ gì đó gần giống bình yên. Anh lại nhớ vợ rồi, anh phải mau chóng hoàn tất công việc ở đây rồi trở về bên vợ thôi.
Hai cha con đều ít nói như nhau, nên lúc này mỗi người mỗi kiểu thẩn thờ nhìn trời đất. Nếu là ở nhà thì sẽ có Trì Duẫn Hi luôn miệng nói rôm rả hay tiếng cười dịu dàng của Hứa Nghiên.
Còn bây giờ thì chỉ có khoảng lặng giữa 1 lớn 1 nhỏ, không phải vì vô cảm mà là vì đã quen như thế.
Buổi chiều thôn nhỏ đượm vàng, lũ trẻ con ríu rít ùa tới sân, đôi má ửng hồng vì nắng, tiếng cười trong veo vang vọng qua những tán cây lay nhẹ.
Đứa cao nhất trong bọn chống nạnh hét lớn.
- Chú Trì, cha cháu nói chú mau đến dùng cơm.
Trì Dã nhìn ra ngoài nói vọng:
- Chú đến liền.
Trong thôn đang mở tiệc lớn. Bàn dài trải chiếu đặt giữa sân đình, đèn lồng giấy treo lủng lẳng, mùi khói bếp thơm nghi ngút. Cả thôn như được dịp hội hè.
Người dân trong thôn chuẩn bị cả buổi chiều. Họ bảo hôm nay chào đón ba vị khách đặc biệt những người đầu tư đã góp công xây trường, sửa đường, ....
Tụi trẻ đâu hiểu gì nhiều, chỉ biết có tiệc thì vui, có bạn mới thì càng vui hơn. Thế là hò nhau kéo Trì Tư Ngôn. Nhưng cậu chỉ lắc đầu rồi ngồi bên cạnh cha mình.
Trong lúc mọi người đang bận rộn bày mâm, một người phụ nữ bước đến. Chị gầy gò, áo sờn vai, tay nắm chặt đứa con gái nhỏ chừng bảy tuổi.
Bé gái cúi gằm mặt, ánh mắt len lén nhìn Trì Dã rồi lại cúi xuống. Người phụ nữ thì dùng ngôn ngữ ký hiệu, chậm rãi và cẩn thận, xin lỗi thay con mình về chuyện ném đá vào Trì Tư Ngôn.
Trì Dã im lặng giây lát rồi nở nụ cười. Anh làm từ thiện không ít nơi nên hiểu chút về thuật ngữ này. Anh nâng tay, dùng động tác đơn giản đáp lại:
- Không sao cả.
Ký hiệu không hoàn hảo, nhưng đủ để người mẹ hiểu.
Cô bé cũng tiến lên, đến trước mặt Trì Tư Ngôn. Trong giọng không có gì là hối lỗi:
- Xin lỗi cậu.
"....."
Suốt bữa ăn, Trì Tư Ngôn chẳng động đũa mấy. Cậu ngồi im, cứ thỉnh thoảng lại liếc sang cô bé ngồi cách vài chỗ.
Cô bé ấy có thân hình gầy guộc, đôi vai nhỏ xíu lọt thỏm trong cái áo phai màu. Chỉ có đôi mắt là to tròn và đen láy như bi ve.
Dường như cô bé nhận ra cậu đang nhìn mình. Ánh mắt cô bé không tránh đi, mà nhìn lại, dứt khoát, và có phần lạnh lùng.
Càng nhìn, Trì Tư Ngôn càng thấy khó hiểu. Cậu chưa từng bị ai nhìn kiểu đó. Càng huống chi mới gặp nhau lần đầu, lại bị người ta ném đá ghét bỏ như thế. Cậu cũng đâu có làm gì.
----------
Trong đám con nít xúm xít ăn uống và chơi đùa dưới sân, có một đứa trông nổi bật hẳn lên đó là Tôn Triệu Hách, con trai trưởng thôn. Tóc chải gọn, áo bỏ vào quần, chân đi dép đàng hoàng.
Người lớn trong thôn đều yêu thích cậu ấy. Nói rằng cậu ấy giỏi ăn nói, lễ phép, lại thông minh. Tụi nhỏ thì nể cậu, chuyện gì cũng hỏi Triệu Hách.
Trì Tư Ngôn không nói gì, cũng không buồn bận tâm về những điều đó. Lần này theo cha đến đây là vì cậu thua cá cược của em trai Trì Duẫn Hi. Nếu không bây giờ cậu đã ở trong lớp học hè rồi.
Khi bữa ăn kết thúc, Trì Tư Ngôn vừa đặt đũa xuống thì chưa kịp nói câu nào, cả đám nhỏ đã ập tới.
Đứa nào đứa nấy hùa nhau reo lên nhức cả óc:
- Đi bắt đom đóm đi!
- Đi nào Tư Ngôn!
"...."
Tư Ngôn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị kéo bật dậy, dép còn chưa xỏ vào hẳn. Đã bị bọn chúng kéo đi.
Cậu quay đầu lại nhìn cha, thấy cha khoanh tay trước ngực, mỉm cười gật đầu một cái. Cậu cũng không nói gì, để mặc đám trẻ kéo đi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, giữa những tiếng gọi í ới bên tai, ánh mắt Trì Tư Ngôn bắt gặp một hình ảnh. Tôn Triệu Hách đứng cạnh cô bé có đôi mắt xa lạ ấy.
Cậu ta cúi người, nói gì đó. Cô bé chỉ lặng thinh nhìn cậu ta, rồi bất ngờ gật đầu.
Liền cùng Tôn Triệu Hách đi về hướng bên này.
Trì Tư Ngôn đứng chững giữa đám đông ồn ào. Thầm nghĩ, cô bé ấy thì ra cũng có bạn.
----------
Cánh đồng rộng thênh thang nằm yên dưới ánh trăng, như một mặt gương phủ sương mỏng.
Trăng tròn như cái mâm tre, treo lơ lửng giữa trời.
Ánh sáng ấy không chói, không gắt, mà dịu dàng như thể cả bầu trời cũng đang mỉm cười nhìn xuống.
Đom đóm bay rất nhiều, nhiều đến mức có thể giơ tay ra bắt được một con, hoặc mấy con bay qua cùng lúc.
Updated 25 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Hai con người với hai thân phận hai hoàn cảnh khác biệt nhau một trời một vực... nhưng đã vô tình va vào nhau cho một cách riêng. Rồi sau chuyến này không biết cô cậu bé sẽ mất bao lâu mới gặp lại/Hey//Hey/
2025-08-06
13
Ly Nguyễn
Hay quá
2025-08-06
2