Một Đời Chỉ Gặp Một Lần

Một Đời Chỉ Gặp Một Lần

Chương 1: Đứa trẻ đến từ thành phố

Trì Tư Ngôn mười hai tuổi, lần đầu tiên cùng cha rời thành phố, đến một thôn nhỏ nghèo nằm khuất sâu trong rừng núi để làm từ thiện.

Cậu cũng không quen nhìn những đứa trẻ chân đất chạy trên con đường đất đá đầy bụi. Đôi lúc ngồi ghế sau nhìn ra cửa kính, đôi mày nhỏ khẽ chau lại.

Thôn làng nằm lọt thỏm giữa núi, nắng chiều phủ lên mái ngói cũ kỹ một màu cam nhạt. Từng cơn gió thổi qua cũng mang theo mùi khói bếp và hơi đất ẩm mốc. Trì Tư Ngôn bước đi trên con đường đất đỏ, từng bước chậm rãi như thể thế giới quanh cậu đang dần xa lạ.

Cha cậu đang trò chuyện cùng vài người lớn ở phía trước, phát giác ra con trai đi ngày một chậm thì ông liền dừng bước. Đợi đến lúc Trì Tư Ngôn đi lại thì ông mới đưa tay vỗ nhẹ đỉnh đầu cậu nhóc:

- Con nên học cách nhìn thế giới này bằng nhiều góc độ hơn, không phải nơi nào cũng đều như ở Nam Tây chúng ta.

Một câu ngắn ngủi mang nhiều hàm ý, Trì Tư Ngôn đều hiểu cả. Cậu nhìn cha rồi gật đầu:

- Con biết rồi ạ.

- Ừm, vậy đi nhanh một chút không thì con bị bỏ lại phía sau đấy.

........

Trì Tư Ngôn kéo quai ba lô, rồi bước nhanh hơn đi theo phía sau cha mình.

Con đường đất đỏ loang lổ vết bánh xe, hai bên là những căn nhà thấp bé, tường tróc vữa, mái tôn lật xệch.

Phía trước, đám trẻ con chạy nhảy giữa nắng chiều, tiếng cười ríu rít hòa lẫn với tiếng lá khô xào xạc. Trên người là những bộ quần áo cũ mèm, miếng vá nối tiếp miếng vá, sắc màu loang lổ đến chói mắt.

Trì Tư Ngôn nhìn một lúc rồi quay đi. Cậu không thấy thú vị gì. Nhưng khi định bước tiếp, ánh mắt cậu bỗng dừng lại ở một chỗ khác.

Khác với lũ trẻ đang ồn ào nô đùa, một cô bé nhỏ con ngồi yên một mình. Dáng nhỏ gầy lọt thỏm giữa nền đá xám xịt. Gió lùa qua vạt áo cũ sờn của cô khẽ lay động, ánh nắng cuối ngày vắt ngang mái tóc đen nhánh.

Ánh mắt nhìn về phía con đường mòn như đang suy nghĩ điều gì đó.

Trong khoảnh khắc ấy, Trì Tư Ngôn như bị hút vào một khoảng lặng xa xăm mà chính cậu cũng không thể gọi tên.

Khi Trì Tư Ngôn còn đang dõi mắt về phía cô bé kia, một tiếng la bất ngờ vang lên phía sau:

- Người thành phố kìa!

Chưa kịp quay lại, cậu đã bị cả đám trẻ con ùa đến vây kín. Mấy đứa nhỏ tí hin, có đứa chỉ đến ngực cậu, chân đất, mặt nhọ nhem, mắt thì sáng rực như thấy siêu nhân.

- Cậu đẹp trai ghê á! Còn đẹp hơn A Hách nữa đó.

- Da cậu trắng quá trời luôn! Con trai cũng trắng như vậy sao?

- Giày của cậu sáng bóng ghê ha! Có thể cho tớ sờ một chút không?

'.....'

Đứa thì sờ tay áo cậu, đứa kéo cặp sau lưng, có đứa còn nhón chân ngó sát vào mặt cậu như đang khám phá người ngoài hành tinh.

Trì Tư Ngôn hơi lùi lại một bước, cậu không quá quen với sự ồn ào này. Trên khuôn mặt vẫn còn non nớt của cậu thoáng qua vẻ bối rối. Cậu không giận, nhưng cũng không thích với việc bị người khác chạm vào người như vậy.

Trong lúc ấy, ánh mắt cậu liếc qua phía vách đá, định xem cô bé kia có chú ý đến mình không. Nhưng thay vì cái nhìn tò mò hay thờ ơ, cậu bắt gặp ánh mắt... khó chịu.

Đôi mắt đen nhánh ấy thẳng tắp hướng về phía cậu. Không còn tĩnh lặng, mà đầy bài xích. Lạnh lẽo, xa cách và... có phần căm ghét.

Cậu nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì:

“Bộp!”

Một viên đá bay thẳng tới.

Không lớn, nhưng sắc cạnh. Nó va trúng trán cậu với lực đủ để khiến cậu cau mày và lùi một bước. Một cơn nhói ran lên, rất nhanh, nhưng rõ ràng.

Đám nhóc xung quanh im bặt. Mấy ánh mắt ngơ ngác nhìn cô bé kia, rồi quay sang nhìn Trì Tư Ngôn. Có đứa còn thốt lên:

- Nó lại lên cơn điên rồi, anh đẹp trai mau chạy đi.

- Ở đây không ai chơi được với nó hết, nó bị điên đấy.

Trì Tư Ngôn đưa tay lên sờ trán. Máu không chảy, nhưng làn da trắng đã ửng đỏ. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt còn đọng lại vẻ kinh ngạc.

Nhưng cô bé ấy đã quay đi, như thể chưa từng làm gì. Vẫn ngồi đó, lại im lặng, lại nhìn xa xăm. Cậu chỉ biết đứng im, ngơ ngác.

Chưa đầy vài giây sau, một người đàn ông trung niên mặc sơ mi trắng lao tới, gấp gáp chen qua đám trẻ. Gương mặt ông đầy lo lắng, ánh mắt hoảng hốt khi thấy con trai mình đang đưa tay ôm trán, nơi vừa bị ném trúng.

- Con sao rồi? Trời ơi, trán đỏ lên rồi đây này!

Trì Tư Ngôn chỉ lắc đầu, nhưng cha cậu đã không thể bình tĩnh. Ông quay sang trưởng thôn, giọng đã pha lẫn tức giận:

- Trẻ con ở đây đều như vậy sao?!

Trưởng thôn hốt hoảng chạy tới, mặt mày tái mét:

- Xin lỗi, xin lỗi ngài Trì! Chuyện này ngoài ý muốn! Cô bé đó… là người kỳ lạ trong làng.

Ông liếc nhìn về phía cô bé đang ngồi yên, giọng càng thấp xuống để giải thích, lúc này đắc tội với nhà đầu tư thì cả thôn này biết lấy gì mà chống đỡ:

- Cha con bé bỏ đi từ lâu rồi, mẹ thì bị câm, còn con bé thì suốt ngày ngồi một mình ở đó. Chúng tôi cũng không thể nói được gì, ngài mau đưa cậu chủ nhỏ đi thoa thuốc đi, trong nhà tôi có thuốc.

Trì Dã mím môi, không nói gì thêm, chỉ khẽ đưa tay kiểm tra trán con mình lần nữa, vẻ lo lắng vẫn chưa tan. Vợ anh mà biết con trai bị người ta ném đá như này thì sẽ xót đến mất ngủ luôn quá, khéo lại còn giận anh nữa thì khổ.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Lần đầu gặp nhau mà ông chồng nhỏ đã bị nóc nhà cho ăn ổi ăn cóc, wá đã hen/Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm/ Nãy mải dọn nhà nên giờ mới vô nek nàng. Chúc mừng truyện mới tiếp nhoa/Rose//Rose//Rose//Rose//Rose//Rose/ Chăm quá cơ, còn tưởng nghỉ ngơi gì mai mốt mới lên cơ, ai mà cứ như liên thanh/Smirk/

2025-08-06

14

Candy

Candy

truyện này có ngược nhiều không ạ

2025-08-06

2

🌷iammt_vy💖

🌷iammt_vy💖

Thấy thông báo bên kia nên toi đã vội vội sang đây liền. Chúc mừng bà nhe 🥰

2025-08-06

3

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play