Dùng mạng đổi lấy Ấn soái

Tự Khanh từ cung trở về, hai tuần liền không đến thăm hắn.

Sự việc chẳng có gì thay đổi, y vẫn giữ được Ấn soái quân Tây Bắc cho nhà họ Trần, mà dường như cũng chỉ giữ lại được mỗi thứ đó.

Kỳ An nhớ không lầm, sau hơn hai tháng, y mới lại nhìn thấy Tự Khanh lần nữa.

Thiếu niên năm ấy từng tưởng mình cô độc, từng sống lay lắt như cánh cúc héo úa trong phòng, hai tháng dài tự hỏi bản thân có phải đã bị bỏ rơi.

Nhưng giờ hắn đã hai mươi hai tuổi, người lớn lên cùng máu, cùng sắt đá, mùi máu tanh trên người đã không còn là thứ khiến hắn run rẩy, càng không thể khiến hắn ngồi yên chịu đựng nữa.

Đêm đó, hắn bước đến trước cửa phòng Tự Khanh.

Ánh nến vàng vọt hắt qua lớp màn lụa, mơ hồ chiếu lên một cảnh tượng như ảo mộng

Tự Khanh đang ngâm mình trong chậu thảo dược, nước bốc hơi nghi ngút, mùi thuốc đắng nồng lẫn với mùi máu nhè nhẹ lan ra trong không khí.

Vai trái y được quấn sơ sài, vết thương rỉ máu loang đỏ mặt nước.

Một tiếng bước chân rất khẽ.

Tự Khanh không quay lại, chỉ thở dài nói:

- Bách An, ngươi ra ngoài đi.

Kỳ An khựng lại, đứng sững nơi cửa.

- Ta đã nói là vết thương không đáng ngại, đừng làm lớn chuyện. Động tĩnh truyền ra, lại ảnh hưởng đến Tiểu Kỳ…

Hắn đứng lặng.

Nghe rõ từng chữ “Tiểu Kỳ” vang trong tai như một nhát đâm.

Tựa như, trong mắt người kia, hắn mãi mãi chỉ là một đứa trẻ không nên biết gì, không nên chạm vào bất kỳ góc khuất nào trên cơ thể y, không nên dính máu, không nên lớn lên.

Hắn nấp khuất sau tấm bình phong. Một lát sau, Bách An bưng chậu thảo dược bước vào, hơi nước bốc lên nghi ngút, làm mờ cả gương mặt uể oải của hắn.

- Tướng quân, ngài thêm chút thảo dược này vào nước.

- Vết thương không sao, cứ để đó đi.

- Không sao ư? Ngài chỉ sợ mạng mình dài thôi, đúng không?

Bách An bật cười, giọng vừa chua chát vừa đau xót:

- Tám mươi roi da gai. Hình phạt tàn khốc nhất trong quân doanh. Ngài chưa tàn phế đã là đại phúc tu mấy kiếp rồi.

Kỳ An đứng chết lặng sau tấm bình phong: Tám mươi roi da gai…?

Tự Khanh nghe vậy cũng không phản bác, chỉ khẽ nhếch môi cười, nụ cười nhạt như gió đêm:

- Giữ được ấn soái, đáng.

- Tên nhóc con đó chịu bốn mươi roi là cùng. Ngài giành làm gì chứ ? Tám mươi roi ?

Tự Khanh khẽ rũ mắt, ánh nhìn ẩn nhẫn. Trong ánh sáng mờ nhòe, khó thấy được khoé mắt y hơi ửng đỏ:

- Tiểu Kỳ thân thể yếu, đừng nói bốn mươi, chỉ cần hai mươi roi thôi cũng đủ đưa đệ ấy đến quỷ môn quan. Ấn soái ta đã hứa, nhất định giữ được cho đệ ấy.

Bách An bật cười khàn khẽ, nụ cười nghèn nghẹn:

- Ha… tám mươi roi ấy, chiến mã còn không sống nổi. Ta vất vả lắm mới vá được đống thịt nát sau lưng ngài. Trong vòng ba tháng tới, phải dưỡng thương cho kỹ, bằng không… suốt đời cũng đừng nghĩ tới việc cầm thương nữa.

- Ngươi nói nhiều quá.

Tự Khanh nhẹ buông một câu. Nhưng giọng điệu không có lửa, chỉ có mỏi mệt.

Bách An sợ mình sẽ buông lời chửi tới mười tám đời tổ tông nhà tên nhóc họ Trần kia, vội cắn răng im lặng lui ra.

Kỳ An vẫn đứng bất động.

Đôi chân như chết lặng.

Hóa ra, hai tháng của năm đó y không đến gặp hắn…

Là bởi y không thể rời nổi phòng, chứ đâu phải không muốn đến.

Hóa ra, để giữ được ấn soái, Tự Khanh xin chịu thay hắn bốn mươi roi.

Bốn mươi roi đổi bằng tám mươi. Đổi bằng một tấm lưng rách toạc.

Tên tỷ phu khốn kiếp. Muốn giết ta, lại muốn giúp ta?

Rốt cuộc là muốn giúp, hay muốn ta cả đời mang món nợ không trả nổi?

Trong khi đầu óc còn hỗn loạn giữa trăm ngàn mâu thuẫn, tiếng nước nhẹ lay trong chậu vang lên, kéo hắn trở lại.

Giọng người trong chậu thuốc vang lên, khàn đục vì đau nhức, lại như ẩn chứa tiếng rên rỉ nhẹ gợi khiến người run lòng:

- Tiện thể… ngươi giúp ta thoa ít thuốc lên lưng đi. Có vài chỗ… ta không với tới.

Bách An đã rời đi. Vậy người y đang gọi giờ đây chỉ còn có hắn. Nên bước ra không ? Mạo danh Bách An ?

Đôi chân có chút run rẩy, hắn lặng lẽ bước đến từ phía sau. Hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, mờ mịt phủ lấy dáng người đang ngâm mình trong bồn gỗ.

Thiếu niên cúi người, tay khẽ nâng bát thuốc đã nguội phân nửa. Ngay khoảnh khắc ánh mắt hắn chạm vào tấm lưng trần trước mặt, nhịp tim chợt khựng lại .

Chi chít vết roi hằn lên da thịt, có vết đã mờ, có vết còn rớm máu, như từng bị xé toạc ra rồi gắng gượng lành lại.

Đây là lưng của một người từng vì hắn mà lĩnh đủ 80 roi mà kiếp trước hắn không hề hay biết.

Kỳ An cảm thấy cổ họng nghẹn ứ. Hai năm học võ, ba năm chinh chiến Tây Bắc, hắn từng thấy người bị móc ruột, từng chứng kiến đầu rơi máu chảy, nhưng chưa từng… chưa từng thấy loại thương tích nào khiến lòng hắn đau như thế.

Bàn tay hắn run lên, nhưng vẫn cố gắng cẩn trọng đưa thuốc chạm vào làn da rách nát.

Ngay khi lớp thuốc vừa chạm đến vết thương, Tự Khanh khẽ rên một tiếng, thanh âm như kim châm vào lòng.

Hai tay y siết chặt lấy thành bồn, lưng gồng lên, sống chết không để tiếng rên bật ra thêm lần nữa.

Kỳ An giật thót. Hắn tưởng mình đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ lại yếu ớt đến thế này.

Ngón tay hắn chạm đến bả vai trái và rồi khựng lại.

Giữa những vết roi chằng chịt, hai lỗ thủng rõ ràng xuyên qua da thịt lộ ra dưới lớp nước.

Là vết tên.

Không quá một tháng tuổi thương, da thịt còn chưa lành, hai mũi tên kia từng xuyên từ lưng ra ngực, suýt chút nữa lấy mạng người.

Kỳ An chết lặng.

Tay hắn rút về, ánh mắt tối sầm.

Phía trước truyền đến tiếng cười khẽ, mang theo chút trầm mệt:

- Tiểu Kỳ từng hỏi ta… vì sao Hầu gia và Tỷ Tỷ không nhảy xuống giếng để trốn. Giây phút ấy, tim ta như bị khoét một lỗ...

Y khựng lại, bờ vai khẽ run. Giọng nói trầm xuống như thể đang kể lại một giấc mộng chết chìm:

- Ta vừa đỡ nàng ấy xuống giếng, tay còn chưa kịp chạm đến Hầu gia, hai mũi tên từ miệng giếng đã lao xuống. Là thích khách ẩn trên cao, chờ chúng ta rơi vào thế bị động mà giương cung…Tiểu Kỳ bên dưới, may mắn nhờ ta che chắn...nếu không...

Tựa như bị lột ra từng thớ da thịt.

Y hít một hơi thật sâu, mùi dược thảo nhàn nhạt không xua nổi máu tanh vẫn vương trong ký ức.

- Nếu nói cho đệ ấy biết… Cha và Tỷ đệ đều chết vì tiễn xuyên tâm, ở cái giếng ngay bên cạnh… đệ ấy sẽ ra sao đây ?

Một nụ cười mơ hồ vẽ nơi khóe môi y.

- Đúng là tên nhóc ngốc, cứ ngỡ ai cũng có thể chạy thoát .

Kỳ An không nói được lời nào. Tự Khanh cứ thế kéo hắn từ một sự thật đến một sự thật khác, mỗi câu là một lưỡi dao, cứa thẳng vào lòng.

Nếu không phải trái tim này là của một tướng quân Tây Bắc, có lẽ hắn đã ngừng đập từ lâu rồi.

Thì ra, khi ấy… tỷ phu đã giấu mình quá nhiều điều.

Tay hắn khẽ run, men theo vết thương vẫn còn rướm máu, bất giác vòng ra trước ngực y.

Nơi đó… chính là chỗ hai mũi tên từng xuyên qua.

Kỳ An nghiến chặt răng, cổ họng nghẹn lại đến mức chẳng thể phát ra âm thanh nào.

Cảm giác có gì đó không đúng.

Chỉ trong một tích tắc, cổ tay Kỳ An bị người kia chụp lấy. Một lực mạnh giữ chặt không kẽ hở, tay còn lại vòng ra sau, túm lấy cổ áo hắn kéo mạnh.

Nước thuốc bắn tung. Kỳ An mất thăng bằng.

Phút chốc, cả người hắn bị lôi xuống, lọt gọn vào chậu thuốc lớn, đối diện là gương mặt nam nhân kia, gần đến mức hơi thở còn vướng trên đầu mũi. Y quát lớn :

- Là ai ?

Theo phản xạ của người luyện võ, Kỳ An lập tức đưa tay lên chắn ngang yết hầu người đối diện, cơ thể căng thẳng đến cực độ.

Tư thế hai người bất động.

Nửa thân Kỳ An ngập trong nước thuốc, cánh tay đặt lên cổ Tự Khanh, một chân hắn vắt sang hông y, tay còn lại chống dưới đáy chậu để không ngã ngửa ra sau.

Hơi thở gấp gáp trộn lẫn mùi thảo dược và hơi ấm thân người.

Chỉ đến khi nhận ra người kia là ai, y mới dần hạ tay xuống.

Tự Khanh buông lỏng vòng tay, y như sực tỉnh. Nhưng cử động đột ngột khiến vết thương nơi ngực y lại rách ra, máu tươi nhạt nhòa loang vào nước thuốc, vẽ lên mặt nước một sắc đỏ ảm đạm.

- Đệ…

Giọng y khàn đặc.

Gương mặt Tự Khanh lúc này tái đi, không biết vì đau hay vì chấn động. Ánh mắt y nhìn hắn như thể không dám tin vào điều trước mặt.

- Đệ… làm gì ở đây ?

Lần đầu tiên, Kỳ An thấy người kia không nói nên lời.

Trầm tĩnh, kín đáo, điềm đạm tất cả đều vỡ tan trong một cái chớp mắt này.

Còn hắn thì chết sững.

Ngón tay vẫn còn áp nơi cổ người kia, mà lòng đã loạn như có sóng đánh tràn vào bờ, từng đợt.

- Lâu chưa gặp, ta đến thăm Tỷ phu, vừa bước vào đã nghe người nói muốn bôi thuốc… ta chỉ tuân mệnh mà làm theo thôi.

Kỳ An nói, mắt vẫn nhìn không rời gương mặt đỏ lên từng chút của người kia.

- Đệ… nghe thấy rồi?

Giọng Tự Khanh nhỏ hẳn đi, ánh mắt liếc ngang liếc dọc như thể mong có cái lỗ nào đó để chui xuống.

- Nghe thấy gì ? (Kỳ An hỏi lại, cố nén ý cười.)

Tự Khanh càng luống cuống. Mặt y thoắt đỏ, thoắt trắng, như thể trong đầu vừa lướt qua hàng vạn suy đoán không đâu vào đâu. Biểu cảm đó làm Kỳ An thật sự muốn bật cười.

Cuối cùng hắn lắc đầu, giọng thản nhiên:

- Không có gì , một chuyện đã từ lâu nên biết nhưng không được biết . Dù sao ở đây cũng chẳng còn việc của đệ. Tỷ phu nghỉ ngơi đi, ta về trước.

Tự Khanh như được cứu sống. Y vội vã với lấy áo choàng bên cạnh, luống cuống khoác vào người, rồi cao giọng gọi ra ngoài:

- Trân Nhi, lấy áo choàng đưa công tử về phòng. Trời về khuya dễ lạnh, đừng để đệ ấy bị cảm .

Cửa chưa kịp mở, Kỳ An đã xoay người bước ra. Nhưng đi được hai bước, hắn quay đầu, cười nhẹ:

- Tỷ phu… sau này nếu muốn “giấu” gì, đừng nói lớn tiếng quá.

Dứt lời, hắn đi thẳng.

Tự Khanh ngẩn ra mất một lúc, sau đó dùng mu bàn tay che trán, thở dài một hơi.

Tên tiểu tử này, không ốm yếu như y nghĩ.

-----

Chapter
1 Ôm hận mà chết
2 Trùng sinh
3 Dùng mạng đổi lấy Ấn soái
4 Nuôi béo đệ muội
5 Dỗ dành Tỷ phu
6 Nanh vuốt của sói nhỏ
7 Sói nhỏ bị lạnh
8 Bản năng của sói nhỏ
9 Áo gấm về làng
10 Ta muốn nuốt trọn ngươi
11 Ưu ái đêm xuân
12 Lật bài ngữa
13 Đệ không cần ta
14 Không Thích Kiếm
15 Tỷ phu thật ngọt
16 Ôn lại chuyện cũ
17 Sống sót trở về
18 Phải thắng nhanh
19 Nước cuốn
20 Ta yêu ngươi cả hai kiếp
21 Vĩnh viễn là tỷ phu
22 Buông bỏ
23 Luận công ban thưởng
24 Làm loạn lòng ta
25 Đêm hoả hoạn
26 Cái kết của kẻ phản bội
27 Ngủ cùng ta
28 Từng bước từng bước rơi vào hố sâu
29 Trùng sinh là sự trừng phạt
30 Kẹo gừng ngọt cay
31 Đừng hôn ta
32 Con đường đúng đắn
33 Mồi nhử và sát thú
34 Kết quả cuộc đi săn
35 Không thể quay đầu
36 Kẻ đeo mặt nạ
37 Hơi ấm quen thuộc
38 Không kềm chế nỗi
39 Ngươi thật trẻ con
40 Kẹo cho người trong lòng
41 Bẫy trên bẫy
42 Ngọt đến bức người
43 Nghĩ đến ngươi là nóng bức cả người
44 Bảo vật mà ta trân quý
45 Muốn bên cạnh đệ một đời
46 Ngắm nhìn đến khắc cốt ghi tâm
47 Ngầm hiểu ý
48 Thổ phỉ chưa hẳng là xấu
49 Dịch bệnh
50 Một lưới bắt trọn
51 Giao dịch ngầm
52 Ta thích ngươi , thích đến hận ngươi
53 Thái tử Song Huy
54 Tự Lan ! đừng khóc
55 Hội thơ tranh
56 Tiểu Kỳ ! Đệ làm tốt lắm
57 Tây Nam biến loạn
58 Tử thủ không lui
59 Tự Khanh, Ta đến rồi
60 Chủ động hôn đệ một lần...nhé !
61 Sau giông bão là đau thương
62 Khanh Khanh...nói yêu ta !
63 Thú nhận về việc trùng sinh
64 Lần cuối gọi Nhạc Phụ , Thê Tử
65 Mật thất mở ra
66 Ta câu dẫn đệ ?
67 Tự ngược chính mình
68 Mục đích Thái tử là gì ?
69 Tháo mặt nạ
70 Sát thủ trong rừng
71 "Thích Thương"
72 Bị chiều đến hư
73 Trời đất bất dung
74 Thương xót ta đi, ca ca
75 Sai một quân cờ
76 Đêm nồng nhiệt
77 Ta không yêu ngươi
78 Tan vỡ
79 Giải độc
80 Ấn định phản công
81 Lên phòng khách , xuống nhà bếp
82 Quá khứ lãng quên
83 Kế hoạch không kẻ hở
84 Kiếp này là ta phụ đệ
85 Chiếm đoạt
86 Trình Huyết Thư
87 Lật mặt
88 Hai nơi chiến loạn
89 Xuyên tâm thương
90 Tiểu Kỳ! Chúng ta thắng rồi !
91 Phu quân
92 Gọi ta Phu Quân
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Ôm hận mà chết
2
Trùng sinh
3
Dùng mạng đổi lấy Ấn soái
4
Nuôi béo đệ muội
5
Dỗ dành Tỷ phu
6
Nanh vuốt của sói nhỏ
7
Sói nhỏ bị lạnh
8
Bản năng của sói nhỏ
9
Áo gấm về làng
10
Ta muốn nuốt trọn ngươi
11
Ưu ái đêm xuân
12
Lật bài ngữa
13
Đệ không cần ta
14
Không Thích Kiếm
15
Tỷ phu thật ngọt
16
Ôn lại chuyện cũ
17
Sống sót trở về
18
Phải thắng nhanh
19
Nước cuốn
20
Ta yêu ngươi cả hai kiếp
21
Vĩnh viễn là tỷ phu
22
Buông bỏ
23
Luận công ban thưởng
24
Làm loạn lòng ta
25
Đêm hoả hoạn
26
Cái kết của kẻ phản bội
27
Ngủ cùng ta
28
Từng bước từng bước rơi vào hố sâu
29
Trùng sinh là sự trừng phạt
30
Kẹo gừng ngọt cay
31
Đừng hôn ta
32
Con đường đúng đắn
33
Mồi nhử và sát thú
34
Kết quả cuộc đi săn
35
Không thể quay đầu
36
Kẻ đeo mặt nạ
37
Hơi ấm quen thuộc
38
Không kềm chế nỗi
39
Ngươi thật trẻ con
40
Kẹo cho người trong lòng
41
Bẫy trên bẫy
42
Ngọt đến bức người
43
Nghĩ đến ngươi là nóng bức cả người
44
Bảo vật mà ta trân quý
45
Muốn bên cạnh đệ một đời
46
Ngắm nhìn đến khắc cốt ghi tâm
47
Ngầm hiểu ý
48
Thổ phỉ chưa hẳng là xấu
49
Dịch bệnh
50
Một lưới bắt trọn
51
Giao dịch ngầm
52
Ta thích ngươi , thích đến hận ngươi
53
Thái tử Song Huy
54
Tự Lan ! đừng khóc
55
Hội thơ tranh
56
Tiểu Kỳ ! Đệ làm tốt lắm
57
Tây Nam biến loạn
58
Tử thủ không lui
59
Tự Khanh, Ta đến rồi
60
Chủ động hôn đệ một lần...nhé !
61
Sau giông bão là đau thương
62
Khanh Khanh...nói yêu ta !
63
Thú nhận về việc trùng sinh
64
Lần cuối gọi Nhạc Phụ , Thê Tử
65
Mật thất mở ra
66
Ta câu dẫn đệ ?
67
Tự ngược chính mình
68
Mục đích Thái tử là gì ?
69
Tháo mặt nạ
70
Sát thủ trong rừng
71
"Thích Thương"
72
Bị chiều đến hư
73
Trời đất bất dung
74
Thương xót ta đi, ca ca
75
Sai một quân cờ
76
Đêm nồng nhiệt
77
Ta không yêu ngươi
78
Tan vỡ
79
Giải độc
80
Ấn định phản công
81
Lên phòng khách , xuống nhà bếp
82
Quá khứ lãng quên
83
Kế hoạch không kẻ hở
84
Kiếp này là ta phụ đệ
85
Chiếm đoạt
86
Trình Huyết Thư
87
Lật mặt
88
Hai nơi chiến loạn
89
Xuyên tâm thương
90
Tiểu Kỳ! Chúng ta thắng rồi !
91
Phu quân
92
Gọi ta Phu Quân

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play