Tỷ Phu Của Ta

Tỷ Phu Của Ta

Ôm hận mà chết

Trong đêm gió gào mưa giật, giữa mùi máu tanh nồng nặc trùm kín đất trời, quân Bắc Thần bất ngờ công kích thành Tây Bắc.

Trận đánh nổ ra như lửa gặp dầu, nhanh ,tàn khốc , không báo trước.

Xác binh lính nằm la liệt khắp nơi, máu ngấm đỏ đất, tiếng chém giết vang dội suốt một dải chân trời.

Hơn ba vạn quân Tây Bắc, như không màng sống chết, liều thân chống trả.

Cứu viện từ Quân Tây Nam của Tướng quân Tự Khanh nhận được huyết thư xin chi viện quá muộn, khi lệnh vừa tới tay thì thành đã bắt đầu thất thủ.

Tự Khanh không kịp đợi toàn quân tập kết, một mình thúc ngựa chạy suốt ba ngày ba đêm không ngơi nghỉ, chỉ để đến kịp.

Áo giáp nhuộm bụi đường, môi khô đến rớm máu. Khi vừa đặt chân đến trận địa, nơi xác người chất thành núi, máu chảy thành mương, y chỉ kịp nhìn thoáng quân ta thoi thóp kháng cự, rồi khụy xuống giữa đống xác, từ cổ họng bật ra một ngụm máu đen.

Phía trước , nơi hai bên giáp mặt Tướng quân Kỳ An của Tây Bắc đã chém giết đến đỏ mắt, thân mình nhuộm máu, mắt không chớp lấy một lần.

Giữa làn tên mưa đao, hắn một mình mở ra con đường máu, điên cuồng gầm thét như muốn lấy mạng trời đất, giữ lại từng tấc thành cuối cùng cho dân.

Tự Khanh thúc ngựa, lao thẳng vào chiến trường như gió lốc. Thương trong tay mỗi nhát vung lên là một mạng địch rơi xuống.

Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, Tự Khanh đã xuyên sâu vào giữa trận địa, vừa đánh vừa chém, máu địch và máu quân ta bắn tung tóe nhuộm đỏ cả giáp y, hòa lẫn trên thân ngựa , phân biệt không nổi ai sống ai chết.

Bỗng “choang!”

Một tiếng kim thiết va chạm chói tai vang lên giữa khói lửa.

Mũi giáo của Oán Thần đại chỉ huy quân Bắc Thần vừa mới lao đến chí mạng vào ngực Kỳ An, thì Tự Khanh từ sau xông tới, một kích tung thương đánh lệch mũi giáo.

Lực va chạm mạnh đến mức khiến y thối lui nửa bước, vai run rẩy vì chấn động, còn Oán Thần cũng phải lùi về hai bước, ánh mắt sắc lạnh nhìn y lần đầu.

Kỳ An chớp mắt giữa làn khói độc và máu me, đôi mắt bị khói độc làm mù mờ, chỉ nghe được tiếng gió gào và tiếng chém giết hỗn loạn.

Trong phút chốc, khi mũi thương đó cứu hắn thoát khỏi tử vong, hắn cố căng mắt nhìn về phía người ấy mơ hồ chỉ thấy bóng áo giáp đẫm máu, và mùi hương quen thuộc…

Hắn khàn giọng thốt lên:

- Tỷ phu...

Không có thời gian để hỏi. Không có thời gian để trả lời.

Tự Khanh đã quàng tay qua eo hắn, một phát bế cả người hắn lên ngựa, ôm chặt vào lòng.

Ngựa hí dài, rồi phi vun vút xuyên qua mưa đao lửa tên.

Tự Khanh vừa đánh vừa mở đường máu rút lui, giọng nói trầm thấp từ phía sau lưng hắn vang lên, áp vào tai:

- Giữ được tướng thì trận chưa nát. Tỉnh táo lại, đệ không được chết.

Ngựa phóng băng băng giữa rừng, sau lưng là tiếng vó truy binh gào rít không ngừng. Gió bấc rít qua tai, tuyết cũng bắt đầu rơi, trắng xoá một mảng u ám.

Hai người một ngựa, máu nhuộm yên cương, rốt cuộc cũng bị ép tới vách núi dựng đứng, trước mặt là vực sâu không thấy đáy, sau lưng là rừng đen dày đặc bóng giặc. Không còn đường lui. Chỉ có nhảy.

Giữa không gian mờ mịt đầy khói tuyết, một bóng người lặng lẽ bước ra từ sau tảng đá lớn.

Bước chân chậm rãi. Giọng cười như rắn độc lướt qua da thịt. Quen thuộc. Rợn người.

Giọng nói của Mỵ Lan - Trung Dũng hầu, vang lên như kẻ xem trò hay:

- Ca ca…Hôm nay, món nợ máu của nhà chúng ta… cũng đến lúc Trần Kỳ An hắn phải trả rồi.

Tự Khanh không nhìn hắn. Không có thời gian nghe một kẻ điên lải nhải.

Y quỳ xuống đỡ Kỳ An, người gần như không còn tỉnh táo, nhẹ nhàng đặt hắn tựa vào vách đá lạnh.

Máu từ tai và mắt Kỳ An không ngừng chảy ra, đỏ tươi trên nền tuyết trắng.

Tự Khanh rút vội một dải vải sạch từ bên trong áo, tay run run quấn quanh mắt hắn, mỗi động tác đều nhanh gọn mà đau đến nghẹt thở.

- Tiểu Kỳ…Đệ đừng sợ...ta đến rồi

Kỳ An đã không còn thấy được gì. Hắn chỉ còn nghe tiếng gió, tiếng máu chảy bên tai, và hơi ấm từ tay người kia.

Hắn níu chặt lấy tay Tự Khanh, máu và nước mắt hòa lẫn trong hốc mắt mờ.

- Tỷ phu…Giọng nói này là...là Mỵ Lan hầu… hắn… vừa nói gì vậy ?

Thính giác hắn cũng bắt đầu rè rè, âm thanh như lọt qua tầng băng dày, không còn rõ nữa.

Phía trước, Mỵ Lan cười lớn , tiếng cười vang dội giữa trời tuyết như tiếng quạ gọi xác:

- Ta nói gì à? Ta nói, tỷ phu của ngươi, từ đầu đến cuối… chẳng qua chỉ muốn báo thù. Trấn Long An bị diệt , cả nhà huynh đệ ta vùi trong biển lửa, chính là lệnh của cha ngươi. Mà ta… muốn nhà họ Trần các ngươi, từ nay về sau… tuyệt tử tuyệt tôn.

Kỳ An sững người.

Toàn thân hắn như bị đông cứng lại giữa trời tuyết đang rơi.

Tất cả rơi vào im lặng. Không ai lên tiếng. Cả gió cũng như ngừng thổi.

Tự Khanh đột ngột giật tay, phi tiêu trong tay xé gió phóng ra

Lưỡi thép lướt sát qua má Mỵ Lan, để lại một vết rướm máu.

Mỵ Lan không né, chỉ bật cười như thể điên loạn:

- Huynh nổi điên cái gì ? Nào… giết hắn đi.

Ngay lúc đó, trong gió tuyết rít gào ,có tiếng trường thương lao tới.

Tiếng xé gió bén ngót. Lực đâm hung hãn. Không phải cảnh cáo. Là đòn kết liễu.

Không còn ai lên tiếng nữa.

Không ai ngăn được.

“Xoạt ”

Mũi giáo thép lạnh lẽo xuyên thẳng qua ngực Kỳ An.

Âm thanh đó khô khốc, rợn người. Như một cánh cửa sinh mệnh vừa bị đâm thủng.

Dưới lớp băng vải bịt mắt, đôi mắt đã không còn nhìn thấy ánh sáng ấy mở to ra trong vô thức.

Hơi thở nghẹn lại.

Máu trào ra nơi khóe miệng.

Đôi tay hắn vươn về phía trước, như bản năng muốn chạm vào một người.

- Tỷ… phu…Ngươi… vì sao…Vì… sao…?

Tay buông xuống. Đầu nghiêng sang một bên.

Hắn không còn hơi thở nữa. Kỳ An… đã chết.

-----

Chapter
1 Ôm hận mà chết
2 Trùng sinh
3 Dùng mạng đổi lấy Ấn soái
4 Nuôi béo đệ muội
5 Dỗ dành Tỷ phu
6 Nanh vuốt của sói nhỏ
7 Sói nhỏ bị lạnh
8 Bản năng của sói nhỏ
9 Áo gấm về làng
10 Ta muốn nuốt trọn ngươi
11 Ưu ái đêm xuân
12 Lật bài ngữa
13 Đệ không cần ta
14 Không Thích Kiếm
15 Tỷ phu thật ngọt
16 Ôn lại chuyện cũ
17 Sống sót trở về
18 Phải thắng nhanh
19 Nước cuốn
20 Ta yêu ngươi cả hai kiếp
21 Vĩnh viễn là tỷ phu
22 Buông bỏ
23 Luận công ban thưởng
24 Làm loạn lòng ta
25 Đêm hoả hoạn
26 Cái kết của kẻ phản bội
27 Ngủ cùng ta
28 Từng bước từng bước rơi vào hố sâu
29 Trùng sinh là sự trừng phạt
30 Kẹo gừng ngọt cay
31 Đừng hôn ta
32 Con đường đúng đắn
33 Mồi nhử và sát thú
34 Kết quả cuộc đi săn
35 Không thể quay đầu
36 Kẻ đeo mặt nạ
37 Hơi ấm quen thuộc
38 Không kềm chế nỗi
39 Ngươi thật trẻ con
40 Kẹo cho người trong lòng
41 Bẫy trên bẫy
42 Ngọt đến bức người
43 Nghĩ đến ngươi là nóng bức cả người
44 Bảo vật mà ta trân quý
45 Muốn bên cạnh đệ một đời
46 Ngắm nhìn đến khắc cốt ghi tâm
47 Ngầm hiểu ý
48 Thổ phỉ chưa hẳng là xấu
49 Dịch bệnh
50 Một lưới bắt trọn
51 Giao dịch ngầm
52 Ta thích ngươi , thích đến hận ngươi
53 Thái tử Song Huy
54 Tự Lan ! đừng khóc
55 Hội thơ tranh
56 Tiểu Kỳ ! Đệ làm tốt lắm
57 Tây Nam biến loạn
58 Tử thủ không lui
59 Tự Khanh, Ta đến rồi
60 Chủ động hôn đệ một lần...nhé !
61 Sau giông bão là đau thương
62 Khanh Khanh...nói yêu ta !
63 Thú nhận về việc trùng sinh
64 Lần cuối gọi Nhạc Phụ , Thê Tử
65 Mật thất mở ra
66 Ta câu dẫn đệ ?
67 Tự ngược chính mình
68 Mục đích Thái tử là gì ?
69 Tháo mặt nạ
70 Sát thủ trong rừng
71 "Thích Thương"
72 Bị chiều đến hư
73 Trời đất bất dung
74 Thương xót ta đi, ca ca
75 Sai một quân cờ
76 Đêm nồng nhiệt
77 Ta không yêu ngươi
78 Tan vỡ
79 Giải độc
80 Ấn định phản công
81 Lên phòng khách , xuống nhà bếp
82 Quá khứ lãng quên
83 Kế hoạch không kẻ hở
84 Kiếp này là ta phụ đệ
85 Chiếm đoạt
86 Trình Huyết Thư
87 Lật mặt
88 Hai nơi chiến loạn
89 Xuyên tâm thương
90 Tiểu Kỳ! Chúng ta thắng rồi !
91 Phu quân
92 Gọi ta Phu Quân
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Ôm hận mà chết
2
Trùng sinh
3
Dùng mạng đổi lấy Ấn soái
4
Nuôi béo đệ muội
5
Dỗ dành Tỷ phu
6
Nanh vuốt của sói nhỏ
7
Sói nhỏ bị lạnh
8
Bản năng của sói nhỏ
9
Áo gấm về làng
10
Ta muốn nuốt trọn ngươi
11
Ưu ái đêm xuân
12
Lật bài ngữa
13
Đệ không cần ta
14
Không Thích Kiếm
15
Tỷ phu thật ngọt
16
Ôn lại chuyện cũ
17
Sống sót trở về
18
Phải thắng nhanh
19
Nước cuốn
20
Ta yêu ngươi cả hai kiếp
21
Vĩnh viễn là tỷ phu
22
Buông bỏ
23
Luận công ban thưởng
24
Làm loạn lòng ta
25
Đêm hoả hoạn
26
Cái kết của kẻ phản bội
27
Ngủ cùng ta
28
Từng bước từng bước rơi vào hố sâu
29
Trùng sinh là sự trừng phạt
30
Kẹo gừng ngọt cay
31
Đừng hôn ta
32
Con đường đúng đắn
33
Mồi nhử và sát thú
34
Kết quả cuộc đi săn
35
Không thể quay đầu
36
Kẻ đeo mặt nạ
37
Hơi ấm quen thuộc
38
Không kềm chế nỗi
39
Ngươi thật trẻ con
40
Kẹo cho người trong lòng
41
Bẫy trên bẫy
42
Ngọt đến bức người
43
Nghĩ đến ngươi là nóng bức cả người
44
Bảo vật mà ta trân quý
45
Muốn bên cạnh đệ một đời
46
Ngắm nhìn đến khắc cốt ghi tâm
47
Ngầm hiểu ý
48
Thổ phỉ chưa hẳng là xấu
49
Dịch bệnh
50
Một lưới bắt trọn
51
Giao dịch ngầm
52
Ta thích ngươi , thích đến hận ngươi
53
Thái tử Song Huy
54
Tự Lan ! đừng khóc
55
Hội thơ tranh
56
Tiểu Kỳ ! Đệ làm tốt lắm
57
Tây Nam biến loạn
58
Tử thủ không lui
59
Tự Khanh, Ta đến rồi
60
Chủ động hôn đệ một lần...nhé !
61
Sau giông bão là đau thương
62
Khanh Khanh...nói yêu ta !
63
Thú nhận về việc trùng sinh
64
Lần cuối gọi Nhạc Phụ , Thê Tử
65
Mật thất mở ra
66
Ta câu dẫn đệ ?
67
Tự ngược chính mình
68
Mục đích Thái tử là gì ?
69
Tháo mặt nạ
70
Sát thủ trong rừng
71
"Thích Thương"
72
Bị chiều đến hư
73
Trời đất bất dung
74
Thương xót ta đi, ca ca
75
Sai một quân cờ
76
Đêm nồng nhiệt
77
Ta không yêu ngươi
78
Tan vỡ
79
Giải độc
80
Ấn định phản công
81
Lên phòng khách , xuống nhà bếp
82
Quá khứ lãng quên
83
Kế hoạch không kẻ hở
84
Kiếp này là ta phụ đệ
85
Chiếm đoạt
86
Trình Huyết Thư
87
Lật mặt
88
Hai nơi chiến loạn
89
Xuyên tâm thương
90
Tiểu Kỳ! Chúng ta thắng rồi !
91
Phu quân
92
Gọi ta Phu Quân

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play