“Mùa Hạ Năm Ấy Có Cậu” [ Trọng Tấn × Trung Quý ]
chap 3 | Ngày Mưa Đầu Tiên.
Cơn mưa chiều đến bất ngờ như một thói quen của thời tiết mùa hạ.
Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn khiến cả lớp học vang lên âm thanh thân thuộc. Trường tan học rồi, học sinh cũng đã về gần hết. Chỉ còn lại một vài người trú mưa trong lớp, và... hai người ở bàn cuối.
Trọng Tấn đưa mắt nhìn ra ngoài – trời xám xịt, mưa như trút. Cậu nhếch môi, khẽ lắc đầu.
Trọng Tấn
Quý này, cậu có mang áo mưa không?
Trung Quý
//Trung Quý lắc đầu, có hơi ngượng//
Không… Mình cứ tưởng hôm nay không mưa…
Trọng Tấn đứng dậy, khoác ba lô lên vai rồi rút từ hộc bàn ra một cây dù màu đen.
Trọng Tấn
Đi thôi, mình chở cậu về
Trung Quý
Ơ? Không cần đâu, mình ngồi chờ mưa tạnh cũng được
Trọng Tấn
Chờ đến tối à? Lúc đó đường ngập tới gối đấy
Trung Quý còn đang lúng túng thì Trọng Tấn đã bước tới gần, nhấc nhẹ ba lô của cậu đeo lên vai giúp, động tác vừa tự nhiên vừa... khiến tim ai đó đập lỡ một nhịp.
Trọng Tấn
Đi nhanh. Mình đói rồi, còn muốn ghé mua bánh mì
Trung Quý không nói gì nữa, chỉ âm thầm đi theo sau.
Dưới cơn mưa xối xả, hai người nép sát nhau dưới chiếc dù nhỏ. Trung Quý khẽ cúi đầu, nước mưa bắn vào cổ áo khiến cậu hơi rùng mình. Trọng Tấn thấy vậy, không nói gì, chỉ khẽ nghiêng dù về phía Quý nhiều hơn một chút.
“Tình yêu là chiếc ô nghiêng”
Trung Quý
Ướt vai cậu rồi kìa //Trung Quý lo lắng nói//
Trọng Tấn
Không sao. Ướt chút mà, cậu đừng lo
Đường về nhà hôm đó không xa, nhưng dưới cơn mưa và nhịp tim đang đập nhanh bất thường, Trung Quý thấy như dài hơn mọi ngày.
Đến ngõ nhà Quý, Trọng Tấn dừng chân, quay lại:
Trọng Tấn
Mai nhớ mang áo mưa. Không phải lúc nào cũng có người cho đi ké đâu
Trung Quý
//Trung Quý cười, hai má ửng hồng//Ừm… cảm ơn cậu nha, Trọng Tấn
Trọng Tấn nhìn nụ cười ấy thêm vài giây, rồi mới quay người đi, để lại Trung Quý đứng nhìn theo dưới mái hiên.
Cơn mưa vẫn chưa dứt, nhưng trong lòng cả hai người… đã bắt đầu có nắng.
Comments