Chap 2: Tiêu Cực

Tan học đã gần hết. Giờ này nếu những đứa trẻ khác la cà trong thị trấn sẽ bị cha mẹ xách về nhà, Nhưng Duy thì khác. chẳng ai xách em về, cũng chẳng phải về nấu cơm dọn nhà phụ cha mẹ.
[ Phòng âm nhạc ]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Fur Elise ư ?
Ngón tay em chạm vào phím đàn, cảm giác những nốt nhạc như đang ru em ngủ vậy, đó là điều mà em mong mỏi. Không bao giờ tỉnh lại
Đức Duy thường nán lại ở phòng âm nhạc của trường vào giờ tan học, nơi đây chỉ có một chiếc đàn organ cũ
Vài tệp tài liệu học nhạc mà em tự mày mò để học
•••
Tuy không có ai gọi em về, nhưng cũng không thể nán lại đây quá lâu
________________
Chiều cuối tuần, có nắng nhưng tiết trời se lạnh
Duy bước chân lên những ngọn cỏ hoa dại sau vườn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
" Phải nhổ cỏ thôi, nếu không lũ cỏ dại sẽ lấy hết chất dinh dưỡng của hoa hồng mất "
Những bông hoa hồng bằng cách nào đó vẫn nở rộ trong một chiều ảm đạm mùa đông, chúng từng là những bông hồng chính tay mẹ em gieo trồng. Những cánh hồng níu giữ chút kí ức đã tàn phai của em về bà.
Tuy rất quý những bông hoa này, nhưng hai ngày nay em chưa ăn gì rồi
Em cắt đi những bông hồng đẹp nhất, xếp thật gọn chúng vào những tờ báo cũ em thường dùng nhóm bếp, cột chặt bằng chỉ rồi đạp xe ra chợ bán
[ Chợ thị trấn ]
Chợ là nơi nhộn nhịp hiếm có ở thị trấn này, dẫu những ngày âm u vẫn đến. Nhưng không tài nào ngăn nổi sức sống những con người ở phố huyện nghèo, những người ao ước một ngày có cơ hội sống một đời trọn vẹn, chỉ thế thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Cẩn thận dùng chìa khóa khóa xe lại //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Bê những bó hoa hồng đỏ thắm ngồi trước cổng chợ //
Dòng người tấp nập đi quá, nhưng không ai nhìn em cả, không ai mua cho Duy dù chỉ một bông hồng
Mãi cho đến khi ngọn khói bay lơ lửng trên gạch mái ngói những căn nhà, cũng có người hỏi mua em 5 bông hoa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này cậu, bán cho tôi 5 bông hồng
Em giật mình đôi chút, ngẩng mặt lên nhìn
Là Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi gói ngay
•••
Tay em thoăn thoát gói chỗ hoa hồng anh mua vào một tờ giấy báo, cẩn thận dùng băng keo dán lại cho đỡ rơi ra
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Muộn rồi, cậu còn mua hoa hồng làm gì ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi đi thăm một người
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chắc hắn người đó đặc biệt với cậu lắm
Một câu nói tưởng như bình thường, nhưng khi nó phát ra từ môi hồng bé xinh của em lại khiến anh rung động
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cẩn thận tay cậu khi ôm bó hoa, hoa hồng có gai đấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
•////• biết rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bao nhiêu tiền
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi bán rẻ cho bạn học, lấy 10 ngàn thôi
Vừa hay trong túi anh giờ đây cũng chỉ còn đúng 10 ngàn đồng. Anh đưa tiền cho em rồi lại chạy thật nhanh về trung tâm thị trấn
Anh cứ chạy, chạy đến một nơi thật sâu, thật xa. Nơi mà ảnh hoàng hôn bị che khuất bởi những tán cây khô hằn
Trời tối, nhưng anh không hề sợ hãi, trái lại còn đi như thể đây là nhà mình, thuộc rừng tới từng bước đường đi thân quen
Rồi anh tới một nơi có sánh sáng lập lèo của nhưng ngọn đèn cầy - Nghĩa trang
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bố à, con đến muộn quá. Mãi mới mua được hoa
Anh quỳ gối trước mộ cha mình thật lâu. Mắt long lanh nhưng cố kiềm không khóc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
" Bố đã dặn là đàn ông thì không được khóc rồi "
Anh ngồi thật lâu, ngồi lại như thể sợ rời đi anh sẽ không thể đến đây thêm một lần nào nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bố đừng lo, bây giờ mẹ đã tìm ra được một hạnh phúc mới rồi ... Ông ấy tốt với mẹ và con lắm
Anh kể cho tấm mộ vô tri vô giác đoạn đầu của bi kịch, đoạn sau thì anh không kể
Anh cứ ngồi đó thao thao bất tuyệt, ngồi trong khu rừng lạnh lẽo nhưng với anh lại ấm áp đến kì lạ
Vì chỉ ở nơi này mới có cảm giác an ủi
Rồi tối đến, về lại căn nhà đã từng có hơi ấm, có hình dáng của ông. Đã từng là một gia đình hạnh phúc và trọn vẹn, bây giờ tan nát, đổ vỡ...
Miệng anh không kể, nhưng đôi mắt anh kể nhiều lắm. Trong đôi mắt anh nhiều lắm, nhiều hơn cả là sự xót xa, sự ghê tởm bản thân anh
Anh chỉ muốn ở đây níu giữ mãi thứ hạnh phúc đã từng đủ đầy giờ tan vỡ mà thôi
_____________________
Tối rồi, chẳng còn quán ăn nào mở cả. Duy vẫn cố lê từng bước chân về nhà
Em đi qua một tiệm bánh mì, mùi bơ thơm xộc vào mũi
Em đói lả người, nhưng chỉ dám mua một ổ bánh mì 2 ngàn đồng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Ngồi co một góc ăn bánh mì //
Bánh mì không, nhạt toẹt. Thì sao chứ, có cái ăn cho đỡ chết là may quá rồi
Đêm xuống, em bận duy nhất một cái áo phông mỏng manh, rách tả tơi và chắp vá vô số vết
Sương lạnh tràn qua cuống phổi, em hít một hơi sương đầy mệt mỏi, mắt đặt đến nơi thật xa, xa tít ngoài thị trấn.
Nhưng em không biết là hướng nào cả ...
Thế giới em biết chỉ gói gọn trong phố huyện nghèo nàn, chưa một lần đến thành phố. Thủ đô thì chưa bao giờ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
" Nhưng nghe nói Thủ đô đẹp lắm, khi nào mình lớn cũng muốn đến thủ đô xem một lần "
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
" Trước giờ chỉ được nhìn Hà Nội trong bước ảnh lịch treo tường 2001 "
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
" Dù là qua ảnh nhưng Hà Nội nhìn vẫn thật đẹp "
Em ôm trong trái tim một giấc mộng không bao giờ thành
Rồi nhắm mắt ngủ say.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play