[RhyCap] Gửi Lại Thời Gian
Chap 1 Đứa trẻ không thể khóc
[[ Có yếu tố máu me, bạo lực, cân nhắc trước khi đọc
Tôi xin cảm ơn ]]
[[Nếu như Những Ngày Đông Chí của Phù Du được chau chuốt tỉ mỉ từ lời văn con chữ thì Gửi Lại Thời Gian của tôi chỉ đơn giản là thứ đã mục nát bên trong tâm hồn của Phù Du từ lâu mà thôi]]
Thứ khó có thể quay trở lại
Nhưng mỗi lần đến là nước mắt hàng mi
Nhưng dẫu cho thời gian có quay trở lại đi chăng nữa
Tôi vẫn chẳng thể cứu được em
Nguyễn Quang Anh
Tôi đến thăm em rồi đây
Quang Anh đứng trước một ngôi mộ gió, lẩm bẩm về những câu truyện xưa cũ. Anh kể mà đôi mi ướt đẫm vì nước mắt
Bó hoa linh lan trắng tinh khôi trên đôi tay anh canh bay theo gió, cánh ở lại
Tay còn lại nắm chặt tờ giấy nhàu, đã ố đi không ít như minh chứng của thời gian... phai đi vì nước mắt nhưng vẫn đủ để trông những dòng bút nắn nót :
" Anh nào đâu biết mà hay ? "
" Sông sâu sóng cuộn, lá lay bên bờ. "
" Gió đưa trăng lạnh hững hờ "
" Tiếng chuông vẳng nhẹ, hồn mơ cõi nào. "
" Xuân qua lá rụng hoa nhàu, ''
" Thân tàn cát bụi, khói vào hư không. "
" Đêm tàn sương phủ đồi thông, "
" Người đi để lại mênh mông cõi đời. "
" Hơi tàn bóng nhạt xa rời, "
" Một phen nhắm mắt, nụ cười tan bay. "
" Nghe trong gió thoảng đâu đây, "
" Là câu vô ngã, là ngày vô ưu "
Tờ giấy ấy có tàn hay không cũng chẳng còn quan trọng gì nữa
Trong đầu anh đã khắc sâu những câu thơ này suốt 10 năm qua rồi, cả trong mơ còn thức ...
Quang Anh đặt bó hoa linh lan xuống ... cơ thể anh bầm dập, không một chỗ nào còn lành lặn
Anh kề con dao song song với cổ họng
[ Trở lại 10 năm về trước ]
Đó là vào một mùa đông lạnh giá ở thị trấn nghèo ven khu vực Biển Đông phía bắc, nơi gió đổ rì rào, ngân nga hát những câu ca của biển cả
Một thiếu niên tay đầy vết xước, ôm một bó hoa hồng lớn bước về nhà, một hiên nhà xập xệ, ngói đổ bạc màu, nền gạch nứt vỡ ...
Cậu lấy từ túi những tờ tiền lẻ nhàu nát
Hoàng Đức Duy
Không nhiều nhưng đủ dùng cho bữa tối
Khói lư lửng trên những mái nhà trong trấn.
Cùng là khói, nhưng có vẻ khói cũng biết sầu, lúc vui vẻ thì lơ lửng cao đến tận những hàng tre. Còn lúc buồn cứ tỏa đi tĩnh lặng, đều đều trước thềm gạch tàu
Màn đêm cho phép em thả hồn vào dòng suy nghĩ bất tận. Cô đơn đến lạnh lẽo trong căn nhà dột nát
Đêm lạnh lẽo, em đắp chiếc áo khoác đồng phục rồi co mình lại để ngủ
Một đứa trẻ co ro vì lạnh trên chiếc đệm bông gạo trong đêm tối lạnh giá, nhưng không ai quan tâm tới nó cả
Hoàng Đức Duy
// Chăm chăm nhìn lên trần nhà //
Bên chiếc đèn huỳnh quang cũ kĩ, Quang Anh chăm chú đọc sách
Tay anh cầm sách, nhưng mắt lại không nhìn vào con chữ.
Ánh sáng hắt lên gương mặt vô hồn, đôi mắt anh lim dim rồi ngủ hẳn
3 giờ sáng, ánh đèn chợt tắt, tiếng động làm Anh thức dậy
Nguyễn Quang Anh
// Tỉnh dậy // " Tối quá vậy "
Nguyễn Quang Anh
" Hay dượng về rồi " // Núi chặt góc áo //
Tầm nhìn tăm đối dán chặt lấy đôi mắt Quang Anh, mùi rượu xộc lệ mũi.
Một lực tay bắt ngờ đẩy Quang Anh xuống giường
Sức lực của một thằng nhóc cấp 3 sao đọ lại được với người từ bé đã ra đồng, lam lụng cư chứ
Quang Anh thất thế trong phút chốc
Bùi Duy Khang
// Siết chặt em Quang Anh //
Nguyễn Quang Anh
Dượng ! Bỏ tôi ra
Mùi rượu nồng phả vào cổ anh, giọng nói tên đàn ông lệch đi những vài tone
Bùi Duy Khang
Con ngoan đi, Dượng cho con tiền mua sách độc nha.
Nguyễn Quang Anh
Kinh tởm ! tôi không cần tiền của ông // vung tay vả mặt //
Bùi Duy Khang
Thằng chó ! Tao nói thì mày nghe đi
Bùi Duy Khang
Mày nghĩ mày có lựa chọn à ?
Bùi Duy Khang
Khôn hồn phục vụ tao đi.
Sương sớm còn đọng lại trên kẽ lá, tựa hồ ngủ say sau cơn viễn trinh dài tối qua
• Cơn mưa đã gội rửa tội lỗi của người •
Nguyễn Quang Anh
// Chật vật mặc lại quần áo //
Đôi chân anh không sao nhích lên được.
Cơn đau từ eo truyền tới đại não, người ê ẩm chẳng thể nào gượng dậy nổi
Từ dưới nhà. Tiếng mẹ anh vọng lên
Nguyễn Thị Trang
Thằng Quang Anh có dậy đi học đi không thì bảo ! Nuôi mày lớn mà mày học hành lười nhác như thế đấy à ?
Bà mới từ bệnh viện về sau ca trực đêm, chuyện đêm qua dựa Quang Anh và chồng mới của bà, nà đâu biết
Nguyễn Quang Anh
Chậc // Lê lết xuống tầng //
Nguyễn Thị Trang
Ăn gì tự lo đi rồi đi học hành tử tế cho tao. Tao mà phát hiện mày trốn học thì no đòn.
Nguyễn Quang Anh
Vâng // Giọng khàn đặc //
Bình minh tô lên bầu trời lạnh lẽo đêm qua sự nhạt nhòa hiếm có. Một ngày nắng ấm đầu mùa. Hơi sương còn lác đác, níu lại nơi đây tàn tích của cơn mưa
Đức Duy đêm qua không thể ngủ, mưa to, mái nhà dột em chẳng thể ngủ yên
Mùi ẩm mốc của gối, phơi giữa tiết trời hanh và ẩm thế này rất khó ngủ
Hoàng Đức Duy
// mở nắp nồi //
Chẳng còn gì ăn cả. Hôm nay mang bụng đói tới trường
Comments
Nạn nhân của gà🫰🏻
Vậy mong những bộ tiếp theo sẽ là viết về tương lai mang hy vọng và quên đi sự mục nát ấy đi ạ🫂🩷
2025-08-09
2
Nạn nhân của gà🫰🏻
Mặt m mới mặt lol đấy👊😃
2025-08-09
1
Người tình của riêng anh
vt try tình cảm đi
2025-08-10
0