[RhyCap ] Mợ Câm Của Nhà Hội Đồng
Chap 3: Mợ là vợ, chứ không phải người làm
Gió thổi rì rào qua những tán tre sau vườn, tiếng côn trùng hòa lẫn với tiếng nước nhỏ giọt từng nhịp đều đều trên mái hiên
Em ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ, ánh đèn dầu leo lét, tay run run viết từng chữ trên mặt giấy thấm mồ hôi
Hoàng Đức Duy
✍ Em biết cậu không ưa mợ.Em cũng không cầu ưa. Chỉ mong được sống yên ổn
Có chữ nhòe, có chữ nghiêng
Nhưng từng nét là từng nhịp đập trong lòng
Không nói được, thì viết để ai đó
Hiểu được mợ cũng biết đau, biết buồn, biết muốn sống cho tử tế
Sáng hôm sau, vừa canh năm, em đã dậy
Em lặng lẽ quét sân, nhóm bếp, vo gạo, rồi chuẩn bị nước trà như thường lệ
Chị Bếp
/ nói nhỏ / Mợ siêng thiệt đó
Chị Bếp
Nhưng mà đừng giành việc hết vậy
Chị Bếp
Người ta trong nhà coi mợ như người làm thiệt đó
Hoàng Đức Duy
/ nhìn chị, môi mím chặt /
Không phản bác, không gật gù
Em tiếp tục lau sạch chiếc khay trà rồi đem lên nhà trên
Đặt khay xuống bàn, em đang quay đi thì giọng cậu cả cất lên sau lưng
Nguyễn Quang Anh
Lại là mợ?
Hoàng Đức Duy
/ đứng khựng lại, tay nắm gấu áo /
Nguyễn Quang Anh
Người làm đâu?
Trong phòng chỉ có anh và em
Hoàng Đức Duy
/ quay người cúi đầu /
Nguyễn Quang Anh
Mợ làm thay?
Nguyễn Quang Anh
/ dựa lưng vào ghế, nhìn em từ trên xuống /
Gương mặt anh không giận, cũng không vui
Nguyễn Quang Anh
Mợ có biết mình là ai không?
Em không hiểu. Nhưng vẫn giữ thái độ lễ phép, cúi đầu im lặng
Nguyễn Quang Anh
/ nhếch môi, lắc nhẹ đầu / Làm dâu, không biết nói thì ít ra cũng phải biết thân biết phận
Nguyễn Quang Anh
Mợ không phải gia nhân
Nguyễn Quang Anh
Đừng biến mình thành một người ở không lương, không tên
Một chút nhói trong lòng ngực
Hoàng Đức Duy
/ Tay siết chặt vào nhau đến trắng bệch /
Nguyễn Quang Anh
/ chống cằm, giọng chậm rãi / Hay là mợ thích làm người hầu cho ta?
Nguyễn Quang Anh
Nếu vậy, ta sẽ sai xuống sổ lương mỗi tháng
Hoàng Đức Duy
/ lắc đầu lia lịa /
Nguyễn Quang Anh
/ cười nhạt / Vậy mợ là gì?
Hoàng Đức Duy
/ ngập ngừng, rồi bước tới chiếc bàn, rút trong túi áo ra một tờ giấy gấp tư /
Trên đó, mực chưa khô hết
Hoàng Đức Duy
/ đưa cho anh, hai tay dâng ngang tầm ngực /
Nguyễn Quang Anh
/ đón lấy, mở ra, đọc từng chữ xiêu vẹo / Em là vợ
Nhưng khiến anh im lặng đến lạ
Nguyễn Quang Anh
/ gấp giấy lại, đặt xuống bàn, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt em / Vợ, nhưng không có cưới
Nguyễn Quang Anh
Không có sính lễ
Nguyễn Quang Anh
Không có lễ đường
Nguyễn Quang Anh
Không có lòng
Hoàng Đức Duy
/ vẫn nhìn anh /
Không sợ hãi, cũng không oán trách
Nguyễn Quang Anh
/ đứng dậy, khoác tay áo, chuẩn bị rời đi /
Trước khi bước ra khỏi cửa, anh nói
Nguyễn Quang Anh
Nếu mợ là vợ, thì từ mai… đừng giành làm việc của người làm nữa
Nguyễn Quang Anh
Vợ của ta, không cần làm mướn
Cánh cửa khép lại sau lưng anh. Nhẹ nhàng nhưng dứt khoát
Hoàng Đức Duy
/ đứng đó, một tay vẫn giữ mép giấy run nhẹ /
Lòng không rõ là vui hay buồn
Chỉ biết, lần đầu tiên… cậu không gọi mợ là “cái thứ câm”
Nhưng ít ra, đó là lần đầu cậu thừa nhận em… có mặt
Tối hôm đó, mợ dọn về một phòng nhỏ gần nhà giữa
Không lớn, cũng không sang
Nhưng có nệm, có bàn, có ánh đèn riêng
Là căn phòng dành cho "mợ cả chưa chính thức"
Chị Bếp
/ nhìn thấy, thì thầm sau lưng / Ờ, vậy là cậu có để tâm rồi đó
Chỉ âm thầm viết tiếp một dòng chữ mới trong cuốn vở con
Hoàng Đức Duy
✍Hôm nay cậu gọi em là ‘vợ’. Không phải là ‘nó’. Em nhớ
Comments