Mạc Hàn thấy người giúp việc mang trà giải rượu lên cho mình. Anh bất ngờ vì từ trước đến đây tất cả là do tôi làm nhưng anh không hỏi gì chỉ nhận cốc trà sau đó ở lại phòng làm việc cho đến sáng hôm sau mới về phòng ngủ. Tôi đang ngủ cảm giác bên cạnh trùng xuống, bàn tay to lớn của anh choàng qua ôm lấy eo Tôi. Tôi cứng người, sau đó nghe anh nói:
" Ngủ thêm đi, trời còn sớm"
Tôi im lặng nằm cạnh anh, ích kỷ hít hà hương thơm trên người anh, Tôi sợ sau này rời đi rồi sẽ không còn cơ hội này nữa. Mở mắt ra lần nữa, Mạc Hàn đã rời đi, Tôi cũng thức dậy sửa soạn quần áo, trang điểm nhẹ nhàng. Điện thoại vang lên, là Mẹ anh ( Bà Thu Thảo) gọi đến , giọng bà lạnh nhạt nói:
" Mau về nhà tôi có việc cần nói với cô"
Tôi hít mạnh một hơi , mở cửa bước vào. Bà Thu Thảo đang ngồi ung dung ở giữa bàn ăn xung quanh là các dì . Bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ . Bà Thu Thảo nói trước:
" Chuyện cô ly hôn với Mạc Hàn các dì và các Thím đã biết hết rồi. Cô định khi nào rồi đi?"
Tôi nhé giọng trả lời: " Sau khi giấy Ly hôn gửi về. Nhận được con sẽ đi"
Dì 3 lên giọng đạo đức nói :" Chị Hai, dù sao Dung Âm cũng là con cháu nhà mình hai năm , từ từ chị hẵn đuổi , chưa chi chị lại gấp gáp như vậy?"
Thím 4 xen vào:" Phải đó chị hai, dù sao cũng là vợ cũ của Mạc Hàn, tuy rằng không ràng buộc con cái, nhưng từng ngủ chung. Thông thả hẵn đuổi"
Nghe vậy tôi cười lạnh trong lòng, hẵng là đuổi , dù sao hai năm qua tôi cũng đã cố gắng hết mình cung phụng Họ, làm nơi trút giận của họ. Công bằng mà nói, Họ cũng nên thương hại Tôi một chút chứ hà cớ gì đến giây phút cuối cùng này rồi mà vẫn chán ghét xem tôi là thứ rẻ mạt mà khinh bỉ như vậy.
Tôi ung dung trả lời:" Mẹ dì và các thím cứ yên tâm. Khi con chấp nhận Ly hôn ra đi với hai bàn tay trắng thì con đã không còn lưu luyến gì đến Vương Gia cho nên mọi người đừng sốt ruột, khi nào giấy ly hôn gửi về con sẽ chính thức rời đi."
Bà Thu Thảo không hài lòng nhưng vẫn im lặng, lúc này Thím 6 tức giận đứng thẳng dậy chỉ thẳng vào mặt Tôi mà quát lớn:" Ranh con, hôm nay lại dám trả lời lại bọn tao à? Mất dạy đến thế là cùng"
Tôi cười khinh bỉ giọng điệu cợt nhả trả lời:" Thím 6 ,đừng tức giận hại sức khỏe ở nhà thím tức giận với hai đứa con của thím như vậy là đủ rồi đừng tức giận người dưng như con , mệt càng thêm mệt thật sự không xứng đáng , với lại các dì các Thím nói oan ức cho con như vậy tại sao con lại không được trả lời, con có miệng càng có lý lẽ riêng của mình, trả lời là điều tất yếu thôi mà"
Bà Thu Thảo lúc này mới nhìn cô bằng ánh mắt không hài lòng nói :" Dung Âm, bấy giờ cô vẫn là cháu dâu nhà họ Vương. Ăn nói phải giữ phép tắc"
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà mẹ chồng chuẩn bị cũ của mình , dõng dạc trả lời:" Dạ mẹ, hai năm qua con thiết nghĩ mình đã làm tròn chức trách của một người cháu dâu rồi, bây giờ sắp không còn làm nữa cho nên không cần thiết phải cố gắng. Nếu như mẹ và dì Thím không thích con sẽ về , tránh làm mọi người phiền muộn khi nhìn thấy con"
Nói xong Tôi đứng dậy cúi đầu chào rồi quay lưng rời đi, sau lưng tôi nghe thấy những tiếng oán trách, tức giận đang rủa xả mình. Nhưng tôi bây giờ đã không còn bận tâm đến những lời nói đó nữa. Chuyện đơn giản như vậy mà tôi phải cố gắng chịu đựng suốt hai năm qua, nhìn thấy từng gương mặt của họ kể cả trong giấc mơ Tôi cũng phải bất giác mà sợ hãi.
Bây giờ sắp được tự do , Tôi thoải mái tự làm những gì mình thích, nói những gì mình muốn , Tôi thấy mình như đã được sống lại lần hai, bởi mới thấy vì yêu Mạc Hàn, Tôi đã cố gắng nhẫn nhịn luôn In sâu từng lời dậy của mẹ như thế nào, cuối cùng cũng là Ly hôn, hôn nhân không bắt nguồn từ tình yêu, cho dù bản thân cố gắng, hy sinh, chịu đựng đến đâu đi nữa thì cuối cùng vẫn ly hôn .
Về nhà Người giúp việc hỏi tôi hôm nay chuẩn bị thức ăn gì cho Mạc Hàn, Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời: " Tôm hấp, cua lột chiên giòn , súp bào ngư. Cá phi lê hấp tỏi"
Người giúp việc nhìn cô chằm chằm, sau đó hạ giọng nói khẽ:" Phu Nhân, cô quên rồi sao, Thiếu gia bị dị ứng với hải sản"
Tôi gật đầu nhìn người giúp việc :" Tôi biết"
Người giúp việc nghe vậy liền nhắc lại:" Phu Nhân vừa nói làm hải sản"
Tôi lại gật đầu trả lời:" Đúng rồi, làm hải sản nhưng không phải cho Mạc Hàn ăn, là tôi ăn"
Người giúp việc lại một lần nữa bất giác nhìn tôi. Tôi cười nói tiếp:" Dù sao anh ấy cũng không về ăn cớ gì phải cứ làm những món anh ấy thích cũng chẳng có ai ăn lại phung phí ra. Tôi ăn trước, anh ấy về có gì ăn nấy , không ăn được thì chịu khó chờ nấu món mới"
Dứt lời tôi về phòng ,nghe vậy người giúp việc gật gù đi về hướng phòng bếp.
Updated 50 Episodes
Comments
Thương Nguyễn 💕💞
Sống vị người khác như thể là đủ rồi , bây giò phái sống và nghỉ cho chính mình
2025-08-10
1