Mạc Hàn về thấy tôi ăn cơm trước không đợi anh như mọi khi trong lòng anh không vui, đi đến bên cạnh tôi, ngữ điệu không hài lòng nói
'' Dung Âm, em quên là anh bị dị ứng với hải sản sao?'
Tôi lắc đầu'' Không quên, là em kiu bọn họ làm hải sản''
MạC Hàn như không tin, nhìn tôi đầy nghi ngoặc. Tôi nói:'' Em nghĩ anh không về nên em muốn ăn gì thì kiu làm món đó. Anh không ăn được có thể tự mình kiu bọn họ làm món khác''
Anh không nói gì,quay ra hướng dì bếp nói'' Làm cho tôi bát mì thịt bò''
Dận dò xong anh lên phòng thay quần áo, khi xuống đã không còn thấy tôi, anh hỏi người giúp việc:'' Phu Nhân đâu?''
Người giúp việc trả lời:'' Phu Nhân ăn xong về phòng ngủ rồi ạ''
Anh không nói gì , ăn xong anh lên phòng làm việc đến nữa đêm mới về phòng ngủ, khi về phòng anh nhẹ nhàng nằm xuống cạnh tôi, vòng tay rắn rỏi ôm lấy tôi chìm vào giấc ngủ. Khi tôi nghe tiếng thở điều điều vang lên bên tai, Tôi mở mắt nhìn anh thật lâu. Nước mắt vô thức rơi , Không còn lâu nữa tôi sẽ rời xa vòng tay rắn chắc này của anh, và nó sẽ là nơi ấm áp cho một người khác tựa vào, Tôi có chút tham lam nép sát vào ngực anh , cố gắng tận hưởng những ngày cuối cùng còn ở gần anh, sau này có lẽ trong mơ cũng không thể gặp lại. Từ khi kết hôn với anh , Tôi ngoan ngoãn ở nhà làm tốt bổn phận, ước mơ của thời sinh viên cũng bị Tôi dập tắt, xung quanh tôi chỉ có anh, nghe lời anh, Làm tròn trách nhiệm với anh và gia đình anh. Chưa một lần mạnh dạn sống theo ý mình, ăn mặc cũng phải xem trước ngó sau sợ bản thân sơ suất Làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh. Trong mắt anh tôi luôn là con gái hiểu chuyện, nghe lời và biết trên biết dưới. Tuy không có tình yêu nhưng hai năm hôn nhân anh chưa từng đối xử tệ với tôi. Chỉ là chúng tôi luôn có một vách ngăn vô hình chặn ở giữa, ngủ chung giường sống chung nhà nhưng lại chưa từng hiểu gì về nhau, một người luôn làm tròn trách nhiệm Người vợ , Người còn lại cư xử đúng mực của một người chồng. Ôm nhau ngủ, thức dậy cùng nhau nhưng lại chưa từng hôn nhau , chưa từng nắm tay nhau . Có thể tất cả chỉ là trách nhiệm, chỉ là bổn phận. Những gì cần làm điều phải làm, nhưng lại không cùng nhịp với đối phương.
Cách đây hai tháng, vào một đêm mưa rất to ,tiếng sét làm tôi tỉnh giấc sợ hãi chạy đi tìm anh , thấy anh trong phòng khách , một thân hình to lớn chững chạc đứng trong bóng tối dưới ngọn đèn mờ trên tay đang cầm ly rượu ánh mắt thâm trầm nhìn vào cô gái trong bức ảnh , Tôi biết đó là ai, đó là Tống Tiểu Nhu Người con gái anh yêu. Hai năm rồi anh vẫn không thể quên cô ấy , Tôi cười lạnh trong lòng thấy hốc mắt ươn ướt Tôi mới nhận ra mình lại vô thức khóc, cố gắng không để cho tiếng nấc phát ra tôi ôm lấy miệng mình chạy thật nhanh về phòng khóa cửa, co ro ngồi xuống đất sợ hãi. Tiếng sét liên tục phát ra làm cho người tôi rung rẫy. Lúc tôi cần anh nhất thì anh lại đi nhớ thương Người phụ nữ khác, lúc tôi luôn cố gắng vun đắp cho cuộc hôn nhân của hai người anh lại vô tình Không nhìn thấy,luôn để tôi phải một mình chịu đựng tất cả. Lúc đó tôi mới quyết định rằng, tốt nhất mình nên rời đi.
Một tuần sau đó Tống Tiểu Nhu về nước, hôm đó anh đi không về, một mình tôi ngồi chờ anh bên mâm cơm nguội lạnh, Người làm liên tục gọi cho anh, nhưng anh không nghe máy, Không gọi về . Sáng hôm sau dòng tin tức in rõ với dòng chữ đậm ở tranh nhất:
'' Bất Gặp Tổng Giám đốc Vương Mạc Hàn Hẹn Hò Cùng Người Phụ Nữ Lạ''
kèm theo đó là một tấm hình chụp được ở sân bay, tay anh ôm bó hoa thật to Người con gái thì nhào vào lòng anh, ôm siết lấy anh, cho dù gương mặt của cô gái kia đã được làm mờ nhưng tôi vẫn nhận ra đó là Tống Tiểu Nhu, Người con gái anh ngày đêm thương nhớ.
Tôi mỉm cười chua chát ánh mắt bất lực nhìn lên tấm hình cưới, giọng lạc đi vì khóc:
'' Đến lúc dừng lại rồi , Không phải của mình thì cuối cùng vẫn không thuộc về mình''
Tin tức được lan truyền nhanh chóng khiến cho Vương Mạc Hàn bị phóng viên quay quanh yêu cầu được phỏng vấn anh, mọi người đều nghi ngờ hôn nhân giữa anh và tôi gặp trục trặc, khi nghe phóng viên nào đó hỏi khi nào anh sẽ ly hôn với vợ. Mạc Hàn tức giận, gằn giọng nhìn thẳng vào cô ta trả lời dõng dạc:'' Tôi sẽ không ly hôn, nếu như cô còn dám nói lại một lần nữa , thì sau này con đường sự nghiệp của cô lập tức bị cắt đứt''
Cô phóng viên kia sợ hãi liền im bặt. Tất cả mọi người còn lại cũng dừng chân không dám chạy theo anh nữa. Hôm đó cô được bà Thu Thảo gọi về nhà tổ nói chuyện. Bà ta nói rất nhiều, kể rất nhiều và trách móc Tôi rất nhiều. Những gì tôi nhớ được là bà nói:
'' Vương Mạc Hàn đã cố gắng sống tốt với cô hai năm rồi nhưng cô vẫn không thể nào chiếm được trái tim của nó vậy thì bây giờ cô buông tha cho nó đi, để nó tự do quay về với người con gái nó yêu. Ngay từ đầu tôi đã ngăn cản cuộc hôn nhân này rồi vì tôi thừa biết cô không xứng đáng với Mạc Hàn. Tại lúc đó nó quá buồn cho nên cần người lắp vào nên chọn đại một người không xứng đáng như cô. Bây giờ cô cũng thấy rồi đó , Tống Tiểu Nhu đã về, cô cũng sớm muộn gì cũng bị Mạc Hàn ruồng bỏ thôi, bây giờ cô đồng ý ly hôn Tôi sẽ cho cô một khoản tiền lớn làm lại cuộc đời sau này đừng làm phiền đến con trai tôi là được, chỉ hy vọng rằng sau khi ly hôn ai hỏi thì cô cứ nhận hết lỗi về mình ,nhà họ Vương chúng tôi không bao giờ để cô thiệt thòi. Còn nữa Mạc Hàn là người sống rất có trách nhiệm cho nên chuyện ly hôn này cô tự âm thầm mà làm, nhân dịp nào đó mà lừa Mạc Hàn ký vào . Xong việc tiền sẽ được gửi vào tài khoản cá nhân cô''
Updated 50 Episodes
Comments
Thương Nguyễn 💕💞
Cố gắng của một người vợ thôi thì chưa đủ hạnh phúc của mốt gia đình thì cần sự vun vén của cả hai
2025-08-10
1