Vợ Cũ À ! Chúng Ta Kết Hôn Nhé.

Vợ Cũ À ! Chúng Ta Kết Hôn Nhé.

Chương 1

" Thưa Phu Nhân , Thiếu gia gọi về nói hôm nay đi gặp khách hàng nên không thể về sớm, thiếu gia nói phu nhân hãy ăn cơm trước, không cần chờ"

Người làm khép nép thông báo, Tôi đóng lại cuốn sách đang đọc nhẹ nhàng khép lại đặt lên ngăn tủ gật đầu như đã biết, người làm thấy vậy liền lui xuống , cô ấy nói với dì bếp:

" Hôm nay là tròn một tháng Thiếu gia không về rồi. Vợ chồng gì mà sống xa lạ như người dưng , thật sự không hiểu người giàu sống kiểu gì"

Dì bếp khẽ mắng mỏ:" Lo tập trung vào công việc của mình đi đừng xen vào chuyện của chủ cô không thay đổi được cái tính đó sớm muộn gì cũng bị cho thôi việc"

Nghe vậy tất thảy mọi người đều im lặng không dám bàn luận gì thêm. Tôi thở dài nhìn đồng hồ trên tay , cười nhẹ. Nói với Dì Bếp:

" Tôi đói rồi mau dọn thức ăn lên đi"

Thức ăn được dọn ra toàn những món Vương Mạc Hàn thích, Tôi luôn kiu người làm luôn chuẩn bị những món anh thích, mặc dù tôi biết rằng anh không thương xuyên về nhà dùng cơm , nhưng theo thói quen, ngày nào cũng vậy.

Kết hôn được hai năm, trong hai năm qua tôi vẫn cố gắng bước chân vào trái tim của Vương Mạc Hàn, luôn làm tốt trách nhiệm của một vị Phu Nhân danh giá, giúp anh chu toàn gia đình, thay anh báo hiếu cho hai bên. Tôi luôn làm hoàn thành nhiệm vụ thật tốt chỉ muốn nhận được lời khen ngợi từ anh, nhưng ngược lại với sự mong đợi của tôi anh luôn khách khí cảm ơn và chuyển thật nhiều tiền vào tài khoản của tôi giống như khi bạn làm việc thật tốt bạn sẽ được tăng lương , tăng thưởng.

Tôi vẫn âm thầm lặng lẽ chịu đựng những lời nói cay nghiệt từ mẹ anh, luôn bị bà ghẻ lạnh mà chưa lần nào dám phản kháng cũng chưa từng than thở với anh bất cứ điều gì, một mình nhẫn nhịn. Khi tôi càng cố gắng vun vén gia đình , Tôi càng hy vọng cho tương lai sau này, thì anh vẫn luôn lạnh nhạt, anh không vô tình, chỉ là anh không muốn biết, càng không muốn xen vào cuộc sống của tôi.

Khẽ mỉm cười nhìn lại bức ảnh cưới treo trên đầu giường, trong đó tôi cười thật hạnh phúc còn anh chỉ gượng cười nhẹ. Tôi lắc đầu, thu dọn đồ đạc cho vào vali , chỉ còn hai tuần nữa, Tôi sẽ chính thức độc thân, sẽ quya lại khoảng thời gian hai năm trước, không bị lễ giáo , phép tắc làm cho nghẹt thở nữa.

Hôm nay anh không về, không phải là do anh bận rộn với công việc mà là Bạch Nguyệt Quang của anh về nước rồi, người con gái anh yêu đã quay trở lại cùng anh vẻ ra một cuộc sống mới. Đến lúc Tôi nên trả lại cuộc sống này cho cô ấy . Chức danh Vương Phu Nhân này, Tôi thật sự không muốn làm nữa.

Điện thoại vang lên, giọng anh mệt mỏi nói:"

" Dung Âm, em đến quá bar Nguyệt Sắc đón anh về được không? Anh đang ở phòng 502 lầu 5"

Tôi đồng ý, lập tức mặc vội áo khoát vào đến đón anh, khi chân vừa đặt trước cửa phòng , bên trong vang lên giọng nói của một người đàn ông , anh ta đang nói :

" Mạc Hàn, Tống Tiểu Ngư đã về rồi! Khi nào thì cậu ly hôn?"

Mạc Hàn im lặng không trả lời, anh đưa ánh mắt khó chịu về hướng người đàn ông khi nãy vừa nói. Anh ta lập tức im lặng, Tôi bước vào, vì quá vội mà chân không mang giày chỉ xỏ đại đôi dép đi trong nhà. Mạc Hàn thấy vậy, đứng dậy đi ra phía Tôi . Nắm tay tôi rời đi bỏ lại đằng sau những đôi mắt nhìn tôi cười giễu cợt.

Ra xe, anh chu đáo lấy đôi giày trong cốp xe ra mang vào cho tôi , giọng anh ấm áp nói:

" Sau này nhớ ra đường che chắn kỹ vào, em dễ cảm lạnh chú ý sức khỏe"

Tôi cười mà hốc mắt đỏ hoe, phải chi anh đừng đối xử tốt với tôi như thế thì khi quyết định rời xa anh, Tôi sẽ không luyến tiếc như vậy. Thấy tôi im lặng, anh cốc vào trán Tôi , mỉm cười nói:

" Đừng để bụng chuyện bạn anh nói bọn họ nói xằng bậy thôi"

Tôi mỉm cười nhìn anh, nụ cười gượng gạo. Anh khẽ nói:

" Em cười như vậy còn xấu hơn cả khóc"

Vừa nói anh vừa cười. Tôi lập tức thu hồi lại nụ cười z trả lời anh:

" Em đưa anh về, khuya rồi ở bên ngoài không tốt"

Anh gật đầu ngoan ngoãn ngồi yên trên xe, suốt quảng đường chúng tôi không nói gì thêm, Tôi chỉ im lặng nhìn thẳng ra phía trước, tập trung vào công việc lái xe của mình. Anh thấy vậy thở dài nói:

" Dung Âm, em đang lái xe , không phải đi đánh trận. Đừng nghiêm túc như vậy"

Tôi quay sang nhìn anh, ánh mắt bất lực trả lời:

" Mạc Hàn, em vừa lấy bằng lái được 2 ngày cho nên anh hãy để em tập trung cao độ dùng hết chuyên môn học được đưa anh về nhà an toàn"

Anh không nói gì nữa, nhắm mắt im lặng . Về đến nhà, định gọi anh xuống xe thì thấy anh ngủ ngon lành. Tôi phì cười nói khẽ::" Mạc Hàn, anh gan thật dám giao cả tính mạng mình cho một người vừa mới biết lái xe" nói xong, Tôi khựng người lại, im lặng ngắm nhìn anh thật lâu, muốn thu hết khuôn mặt này vào lòng, sau này rời đi vẫn sẽ không dễ dàng quên được. Anh khẽ động đậy, ngay lập tức tôi ngồi yên về vị trí của mình, mắt nhìn thẳng ra phía trước, Mạc Hàn mở mắt thấy đã đến nhà, anh hỏi:

" Đến rồi sao? Sao em không gọi anh dậy?"

Tôi trả lời, giọng hơi lắp bắp:" Cũng vừa mới tới thôi"

Anh gật đầu, bước xuống xe đi thẳng vào nhà. Tôi thủng thẳng đi đằng sau anh, vào nhà người giúp việc mang lên trà giải rượu cho tôi, Tôi lập tức nói:

" Cô mang qua cho anh ấy đi"

Người giúp việc nhìn Tôi với ánh mắt bất ngờ. Trước đây mỗi lần anh say rượu là do chính tay tôi mang trà lên cho anh, bởi vì tôi muốn cùng anh có không gian riêng nên tất cả mọi thứ liên quan đến anh tôi tự muốn đích thân mình làm. Nhưng bây giờ thì khác dù sao chỉ còn hai tuần nữa tôi và Nhà Họ Vương không còn liên quan gì đến nhau . Bây giờ cho bọn họ tập làm từ từ là vừa.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play