C1: Thỏ xinh đẹp và sói thối!

TG4 - C1:

🐇 Chương 1: Thỏ xinh đẹp và sói thối!

Xuân Phân.

Ánh nắng ôn hòa mang theo chút sương hàn phủ lên tán liễu lả lướt trên mặt hồ trong veo. Lũ chim nhỏ ríu ra ríu rít trò chuyện cùng những nàng hoa xinh đẹp. Khu vườn này trồng đầy ắp những cây bưởi. Mỗi độ xuân về, chúng lại vươn mình khoe ra những bông hoa trắng ngần mỹ miều, tỏa hương thơm ngát làm lòng người say đắm.

Ở một góc vườn, một mái hiên mộc mạc dựng bằng tre đang ẩn mình sau một hàng rào hoa giấy rực rỡ. Gió xuân khẽ thổi, làm lay động những dải rèm lụa mềm mại treo xung quanh mái hiên nhỏ. Rèm lụa phất lên, liền làm lộ ra quang cảnh bên trong. Một chiếc võng lớn lót đệm mềm mại treo ở giữa hiên, trên võng, một đứa nhỏ đang nằm ngủ ngon lành.

Đứa nhỏ đó xinh đẹp vô cùng, làn da trắng nõn, hai má phúng phính như bánh bao, tay chân múp míp hệt như là củ sen. Hoàn toàn là một bộ dạng phấn điêu ngọc trác*.

(*: Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.)

Đứa nhỏ có mái tóc trắng như hoa bưởi, mi mục cũng một màu trắng ngần. Trên đầu lại còn có một đôi tai thỏ cụp dài tới tận vai. Lỗ tai trắng nõn hồng hào, đáng yêu vô cùng. 

Meow~

Một con mèo cam thong thả dẫm lên những cánh hoa rơi, nó chậm rãi tiến về phía đứa nhỏ. Phốc một cái, mèo cam nhảy lên võng. Đứa nhỏ bị con mèo làm cho tỉnh giấc. Nó dụi dụi mắt, đưa tay xoa xoa đầu mèo, giọng mềm tan đầy ngái ngủ nói, " Quýt Mập, đừng quậy~ "

Quýt Mập không hiểu, nó kêu ngao ngao, dụi cái đầu tròn vo vào người đứa nhỏ. Đứa nhỏ dần tỉnh táo, nó ngồi dậy, ánh mắt thoáng hiện lên sự thảng thốt rồi lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Đứa nhỏ ngáp một cái, lại nằm xuống trở lại.

Chợt, một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên. Một đứa nhóc chừng 5 - 6 tuổi từ đây chạy tới, nấp vào sau hàng rào. Nó vừa ngồi xổm xuống, liền nhìn thấy mái hiên ở trước mặt.

Gió xuân cuốn qua, thổi tung lớp rèm lụa thướt tha. Đó có lẽ là một quang cảnh mà suốt đời này nó cũng không thể nào quên. Từ phía sau tấm rèm, một người xinh đẹp tựa như thần tiên bước ra. Làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy long lanh như ngọc, đôi tai thỏ mềm mại, trắng muốt, rũ ở hai bên vai, trông hệt như cánh hoa bưởi vậy.

" Cậu là ai vậy? "

Cả hai gần như là đồng thanh hỏi. Sự đồng điệu ấy khiến cho cả hai đều đột nhiên bật cười.

Đứa nhóc đứng dậy, tiến tới gần đứa nhỏ, ánh mắt không giấu nổi sự si mê, " Thố tử*! Cậu xinh đẹp quá. Mình có thể sờ tai cậu không? " (*: 兔子: con thỏ.)

Đứa nhỏ lùi lại một bước, đưa tay che tai, " Sói thối! Một chút cũng không biết lịch sự. Cậu đột nhiên xông vào nhà mình, còn muốn sờ tai mình! Mau đi đi! Nếu không mình sẽ hét lên gọi người lớn tới đó! "

Ánh mắt đứa nhóc liền sáng rực lên, " Ểy~ Cậu có thể nhìn ra mình là sói hả? "

" Lẽ nào..... Không phải sao? "

" Chậc! Cậu không biết đó thôi, mình đường đường là sói, lại suốt ngày bị gọi là Husky! Coi có tức không cơ chứ! Hê hê, vẫn là thỏ nhỏ là dễ thương nhất! Này, mình tên là Giang Hạo, giang có ba chấm thủy(江), hạo cũng có ba chấm thủy(浩). Thầy bói nói, mệnh mình thịnh hỏa, vậy nên đặt tên toàn là nước để cân bằng lại đó. Cậu tên là gì vậy? Chúng ta có thể làm bạn không? " - Giang Hạo liến thoắng một tràng, làm cho Tô Trường An chả chen vào được câu nào cả.

Đợi Giang Hạo nói xong, Tô Trường An mới có thể lên tiếng, " Hứ! Làm bạn hay là làm lương thực dự trữ của cậu vậy? Mình mới không thèm chơi với động vật ăn thịt các cậu đâu. Lỡ như ngày nào đó cậu ăn mất mình thì sao? "

" Sao mà có thể! Mình xin thề, mình sẽ không làm tổn thương cậu đâu. Mình.... "

Giang Hạo còn chưa nói hết thì một tràng tiếng chó sủa vang dội truyền đến. Cu cậu sợ đến co rúm cả người, vèo một phát liền chạy tới nấp sau lưng Tô Trường An, " Cứu mình với! Chó nhà cậu hung dữ quá~ "

Tô Trường An phì cười, " Sói mà sợ chó. Mất mặt ghê đấy! "

" Mình.... Mình còn nhỏ mà~ đám chó đó con nào con nấy đều to sồ...... " - Giang Hạo càng nói càng thấp giọng, nhóc ấm ức lắm.

Tô Trường An phì cười, sau đó tiến lên đuổi lũ chó đi rồi hỏi, " Quên chưa hỏi, sao cậu vào đây được vậy? "

" Ca ca mình và ca ca cậu là bạn, hôm nay mình đi cùng ca ca. Hai người họ đang cùng nhau làm bài tập rồi, mình thì ngồi ở phòng khách xem ti vi. Vừa nãy tính đi toilet, nhưng đi mãi đi mãi liền lạc đường mất rồi. Nhà cậu rộng quá đi thôi. Đã vậy còn nuôi nhiều chó dữ như thế. Mình một đường bị chó rượt tới tận đây luôn đó. Chậc, bây giờ cũng không biết nên về thế nào luôn ấy, vườn nhà cậu rộng thấy sợ luôn. Cậu có thể dẫn mình về không? "

Tô Trường An phì cười, " Được thôi~ " - Nói rồi liền nắm lấy tay Giang Hạo, dẫn nhóc đi.

Hai người xuyên qua vườn bưởi, hương thơm của hoa bưởi cứ quấn quýt bên người.

Giang Hạo khịt khịt mũi, " Thơm quá. Đây là hoa gì thế? "

" Là hoa bưởi. "

" Ồh~ Mình biết quả bưởi! Nó to bằng cả quả bóng đá, vỏ ngoài màu xanh lá, bên trong là màu đỏ, tách thành từng múi giống như là quả quýt vậy. Mùi vị chua chua ngọt ngọt, có đúng không? "

Tô Trường An mỉm cười gật đầu, " Ừm. "

" Không ngờ quả bưởi to như vậy mà hoa lại bé tí tẹo. Có điều, thơm quá. "

Tô Trường An mỉm cười, giơ tay hái vài bông hoa nhỏ, đưa cho Giang Hạo, " Đem hoa này bỏ vào túi thơm nhỏ rồi treo trong tủ quần áo là quần áo sẽ thơm tho lắm đấy. "

Giang Hạo nhận lấy hoa, cười toe toét, " Oa~ Cảm ơn~ Về nhà mình sẽ bỏ vào luôn. "

Chợt, đằng xa vang lên tiếng gọi, " Tiểu Hạo! Tiểu Hạo, em đâu rồi? Giang Hạo! "

" Tiểu Hạo, em ở đâu? "

Đó là âm thanh của Giang Thụy và Tô Trường Ninh - anh trai của Giang Hạo và Tô Trường An.

" Ca! Em ở đây! " - Giang Hạo hô lên.

" Ca! Ở đây này! " - Tô Trường An cũng hô lên.

Tô Trường Ninh và Giang Thụy nghe thấy liền vội vàng chạy tới. Giang Thụy thấy Giang Hạo liền không hề nương tay mà nhéo cái tai sói của nó, miệng mắng sa sả, " Husky thối! Có bản lĩnh rồi có phải không? Kêu ngồi yên xem ti vi đi mà chạy đi đâu vậy hả? Muốn anh mày vỡ tim mà chết có đúng không? "

Giang Hạo đau đến kêu au áu, " Đau! Đau! Đau!!! "

Tô Trường An tiến lên ngăn cản, " Được rồi, Giang ca, Giang Hạo chỉ là đi vệ sinh rồi bị lạc đường thôi, anh đừng trách mắng cậu ấy nữa mà. "

Tô Trường Ninh cũng nói, " A Thụy, tìm được người là tốt rồi. Tiểu Hạo còn nhỏ, mắng vài câu như vậy là đủ rồi. "

" Hừ! Nể mặt A Ninh nên anh tha cho mày đấy nhá! " - Giang Thụy buông lỗ tai Giang Hạo ra, lại đá đít nó một cái.

Giang Hạo mếu máo chạy ra núp sau lưng Tô Trường An. Tô Trường An khẽ cười, che chắn cho nhóc.

Tô Trường Ninh mỉm cười hòa hoãn, " Được rồi, được rồi! Chuyện có bao lớn đâu cơ chứ! Vừa hay An An cũng ngủ dậy rồi, An An chơi với Tiểu Hạo đi nhé, để anh và anh Giang Thụy làm bài tập nhé? "

Tô Trường An gật đầu, " Được. "

" Đi thôi! " - Tô Trường Ninh nói rồi nắm tay Giang Thụy kéo đi.

Giang Thụy vừa đi vừa quay đầu trừng mắt với Giang Hạo. Giang Hạo cũng không vừa, thè lưỡi làm mặt quỷ với Giang Thụy.

Hầy~ nếu không có anh em nhà họ Tô ở đây thì chắc là anh em nhà họ Giang này đã lao vào đúm nhau túi bụi rồi.

Giang Thụy và Tô Trường Ninh đi rồi, Tô Trường An cũng nắm tay Giang Hạo kéo đi, " Đi thôi, chúng ta đến sân sau chơi đi, bên đó có sân bóng. "

" Vậy chúng ta sẽ chơi cái gì vậy? " - Giang Hạo phấn khích hỏi.

" Cậu muốn chơi cái gì? "

" Đá bóng có được không? "

" Không muốn! "

" Vậy.... Bóng rổ? "

" Không có rổ. "

" Bóng bàn? "

" Cửa khóa rồi. "

" Cầu lông? "

" Không muốn? "

" Vậy.... Chơi điện tử nhé? "

" Đau mắt. "

" Shh, cái gì cũng không muốn! Vậy cậu muốn chơi cái gì? "

" Hưmm, đá cầu đi! " - Tô Trường An nhìn thấy cái cầu lông nằm trên kệ nhỏ gần tivi, liền lấy nó xuống.

Giang Hạo chẳng mấy quan tâm là chơi cái gì, chỉ cần được chơi với thỏ nhỏ là nhóc liền phấn khích ngay.

Hot

Comments

Vọng Tiêu

Vọng Tiêu

có ăn cũng là anh ăn bé á

2025-08-23

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play