[ Kira X Kuro_KiKu ] Màu Sắc Và Máu
I. Họa sĩ điên
Phòng lưu trữ hồ sơ của khoa tâm lý nằm ở tầng hầm, một hành lang dài với ánh đèn tuýp vàng nhạt như đang cố sức soi xuyên qua lớp bụi mỏng. Mỗi bước chân của Kuro vang lên tiếng cộp khẽ, kéo dài và vọng vào những cánh cửa sắt xám lạnh. Ở đây, không khí khác hẳn phòng trị liệu trên tầng — yên ắng, đặc quánh mùi giấy cũ trộn cùng mùi thuốc khử trùng, như thể mọi cảm xúc đã bị niêm phong trong những tập hồ sơ xếp kín các giá sắt
Siro
Này nhóc sinh viên năm nhất, vụ việc này nếu mày bị phát hiện là mày tiêu đời đấy..
Kuro
Em bị đuổi chứ anh có bị đuổi đâu mà anh lo?
Siro
Tao biết, nhưng với danh nghĩa là đồng phạm tao bị lây đấy thằng khốn!
Cậu tìm tới ngăn hồ sơ ký tự K. Bàn tay trượt dọc những gáy bìa cứng, rồi dừng lại ở một tập màu vàng úa, chữ “KIRA” in hoa rõ ràng trên bìa, viền mực hơi nhòe như bị chạm vào nhiều lần. Hồ sơ dày bất thường — như thể cuộc đời của người đàn ông này đã được xếp chồng thành từng lớp giấy khô khốc.
Kuro
Ha.. Đây rồi thật đáng mong đợi, Siro anh lấy giúp em với!
Siro
À ừm, tuy tao có hơi lo nhưng tao cầu nguyện mong nó ổn
Kuro
Già rồi nên làm việc gì cũng cẩn thận ghê anh ha
Anh kéo nó ra, đặt lên bàn. Ngón tay anh cảm nhận được độ sần của bìa giấy, hơi ẩm của tầng hầm thấm vào từng trang. Cậu tò mò mở hồ sơ
Dòng đầu tiên gần như nhảy thẳng vào mắt:
HỒ SƠ BỆNH ÁN – KIRA
Tên: Kira (tên thật không tiết lộ)
Tuổi: 28
Giới tính: Nam
Nghề nghiệp: Họa sĩ
Ngày nhập viện gần nhất: 03/04/2023
Nguồn tiếp nhận: Gia đình đưa vào sau khi có dấu hiệu rối loạn hành vi và suy nhược kéo dài.
---
I. TIỀN SỬ & BỆNH SỬ
Tiền sử cá nhân: Không tiền sử bệnh nặng trước đây. Không lạm dụng chất kích thích, nhưng có thời gian mất ngủ kinh niên.
Biến cố chính:
Năm 25 tuổi: Tai nạn nghiêm trọng trong một lần đi vẽ ngoài trời (có thể do ngã hoặc bị hành hung).
Chẩn đoán tổn thương dây thần kinh thị giác → Mù màu toàn bộ (Achromatopsia).
Sau tai nạn: mất hứng thú với hội họa, nhưng bị ám ảnh phải tiếp tục vẽ để “giữ lại” ký ức màu sắc trước khi quên hoàn toàn.
---
II. CHẨN ĐOÁN TÂM LÝ
Rối loạn trầm cảm tái diễn (Recurrent Major Depressive Disorder):
Triệu chứng: mất ngủ, chán ăn, cảm giác vô dụng, thỉnh thoảng có ý nghĩ tự sát.
Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive-Compulsive Disorder – OCD):
Ám ảnh: phải chỉnh sửa tranh đến khi “đúng” màu mình nhớ (dù bản thân không còn nhìn thấy).
Cưỡng chế: xé bỏ tranh khi cảm thấy “bẩn” hoặc “nhếch nhác”.
Rối loạn nhân cách tránh né (Avoidant Personality Disorder):
Tránh tiếp xúc xã hội, sợ bị phán xét, nhưng lại khát khao một khán giả “xứng đáng” hiểu mình.
---
III. TÌNH TRẠNG HIỆN TẠI
Ngoại hình: Gầy gò, da tái, mắt thường tránh ánh sáng mạnh.
Tâm trạng: Lạnh nhạt, giọng đều đều nhưng thỉnh thoảng bùng nổ tức giận khi nói về màu sắc.
Nhận thức: Tỉnh táo, nhưng có xu hướng triết lý cực đoan về cái đẹp và sự mục nát.
Lời nói đặc trưng:
> “Bác sĩ, tôi không ghét màu sắc… tôi ghét cách nó rời bỏ tôi.”
“Những gì đẹp đẽ nhất chỉ sống trong ký ức. Đừng cố giữ lại, nó sẽ thối rữa.”
---
IV. GHI CHÚ CỦA BÁC SĨ
> Bệnh nhân Kira có khả năng sáng tạo vượt trội trước biến cố. Hiện tại, các hành vi và lời nói mang tính phòng vệ, nhưng cũng cho thấy xu hướng thao túng cảm xúc người khác nếu cảm thấy họ “thú vị”.
Khuyến nghị: Giám sát tâm lý khi bệnh nhân tiếp xúc với người lạ, đặc biệt là sinh viên hoặc người trẻ dễ bị ảnh hưởng.
Kuro chớp mắt. Mù màu… với một họa sĩ? Ý nghĩ đó khiến cậu cảm thấy một sự trống rỗng mơ hồ nơi lồng ngực. Hội họa là ngôn ngữ của màu sắc, vậy nếu màu sắc bị tước bỏ, thứ còn lại là gì?
Kuro
Hmm.. đúng như em đoán, thằng này điên nhất những người ở đấy nhỉ // lí nhí //
Cậu lật sang phần tiền sử bệnh. Những câu chữ lạnh lùng thuật lại câu chuyện như một báo cáo khoa học..
>“Bệnh nhân từng nổi tiếng nhờ khả năng cảm nhận màu sắc xuất sắc, biến những gam màu tầm thường thành bố cục ấn tượng. Năm 25 tuổi, trong một chuyến vẽ ngoài trời, gặp tai nạn dẫn đến tổn thương dây thần kinh thị giác. Mất khả năng phân biệt màu sắc. Hiện chỉ nhìn thấy các gam xám, vàng đục, xanh bẩn. Sau biến cố, bệnh nhân mất hứng thú với hội họa nhưng vẫn ám ảnh phải tiếp tục vẽ để ‘giữ lại’ ký ức màu trước khi chúng biến mất hoàn toàn.”
Kuro đọc lại câu “giữ lại ký ức màu” vài lần. Trong đầu cậu, hình ảnh hiện ra: một người ngồi trước giá vẽ, mắt trừng trừng nhìn bức tranh, bàn tay run rẩy tìm kiếm thứ mình đã mất. Và mỗi khi đặt cọ xuống, thứ hiện ra trên toan lại là sự phản bội của chính đôi mắt mình..
Kuro
Em tưởng tượng được thằng này sống cực khổ như nào rồi đấy..
Siro
Tiếc cho một tương lai đang chớp nở lại vụt tắt..
Trang tiếp theo liệt kê những hành vi đáng chú ý:
> “Có xu hướng xé hoặc đốt tranh khi cảm thấy màu sắc ‘bẩn’ hoặc ‘nhếch nhác’. Nhiều lần từ chối điều trị. Tránh tiếp xúc xã hội, nhưng lại tìm kiếm khán giả ‘xứng đáng’. Có biểu hiện thao túng cảm xúc nếu nhận thấy đối phương tò mò về mình.”
Kuro
Không sao, em sẽ thao túng lại thằng này cho coi. Dù gì cũng chỉ là một họa sĩ hết thời // cười khẩy //
Một đoạn ghi chú viết tay nằm bên lề trang cuối, chữ nghiêng hơi run:
> "Đừng để con quái vật ấy hứng thú vẽ lại lần nữa, làm ơn tôi thật sự không biết tên này sẽ làm gì với bạn đâu..”
Kuro mỉm cười khẽ. Lời cảnh báo nghe vừa khoa trương vừa mời gọi, như một tấm biển “Cấm vào” được đặt giữa đường vắng. Cậu đã từng gặp những bệnh nhân có hành vi và tâm lý không giống người bình thường, nhưng cách mô tả ở đây… khiến cậu muốn biết thật sự trong đó là gì
Siro
nắm được thông tin bệnh nhân rồi, ra khỏi đây được chứ..? // kéo tay cậu //
Cậu đóng hồ sơ lại, gõ nhẹ ngón tay lên bìa một nhịp. Trước đây khi cậu tò mò, bác sĩ hướng dẫn đã nói rõ: “Kira không hợp cho một sinh viên năm cuối như cậu, Kuro. Cậu sẽ không học được gì ở anh ta ngoài cách để bản thân bị cuốn vào.” Nhưng điều đó chỉ càng khiến Kuro chắc chắn hơn về lựa chọn của mình..
T/g
Khả năng cao Happy Ending
Comments
ble ble🦖
Happy Ending hai đứa sống vui vẻ trên thiên đường 💔
2025-08-12
3
I luv Kazuha💗
Tiếc cho một ng húp em trai anh😭
2025-08-12
2