Cơn mưa chiều rả rích kéo dài, từng giọt nặng hạt rơi trên mặt bãi cát ẩm ướt, hòa vào tiếng sóng vỗ lạch xạch bên bờ sông. Duy ngồi một mình, đôi mắt đỏ hoe, vai run lên từng hồi. Trước mặt anh, không gian như ngưng đọng, chỉ còn lại ký ức vẹn nguyên về một quá khứ đã mất – về Quang Anh và những ngày bên nhau dưới mưa trên bãi sông xa xăm đó.
______________
***
Bãi sông ấy từng là chốn trú chân tạm bợ của hai người trong những ngày chiến tranh khốc liệt. Mưa thường đến bất chợt, lạnh lẽo, thấm vào từng kẽ áo, từng thớ thịt. Nhưng với họ, những ngày mưa ấy lại có một sức ấm kỳ lạ, vì bên nhau.
Quang Anh đứng cạnh Duy, tay cầm khẩu súng, giọng nói trầm và khàn khàn giữa tiếng gió rít.
Nguyễn Quang Anh
Mày đứng đó làm gì hả, thằng nhóc
Duy ngước nhìn, nở nụ cười mệt mỏi.
Hoàng Đức Duy
Chỉ nhìn anh thôi
Nguyễn Quang Anh
// cười khẩy// Nhìn rồi có no không
Hoàng Đức Duy
Em no rồi
Quang Anh hừ một tiếng, bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh Duy.
Nguyễn Quang Anh
Mày gầy đi nhiều rồi.
Hoàng Đức Duy
Ừ, chắc tại mưa lạnh thôi
Nguyễn Quang Anh
Mày mà ốm thì tao đánh chết
Duy cười, đưa tay chạm vào má Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Anh đừng đi nữa được không
Quang Anh quay sang, ánh mắt sâu thẳm
Nguyễn Quang Anh
Tao phải đi, mày biết mà. Nếu tao không đi thì ai…
Hoàng Đức Duy
// cúi đầu, nghẹn ngào// Nhưng mà… em sợ
Quang Anh ôm Duy, siết chặt
Nguyễn Quang Anh
Mày đừng có mà sợ. Tao hứa, tao sẽ về.
Mưa bắt đầu rơi nhiều hơn, nước từ mái lều rơi xuống đọng trên vai áo, lạnh thấu xương. Nhưng trong vòng tay Quang Anh, Duy cảm nhận được hơi ấm chưa bao giờ phai.
Đêm đó, họ ngồi bên bếp lửa, cùng nhau chia nhau vài miếng bánh khô, tiếng mưa rơi đều đều bên ngoài.
Nguyễn Quang Anh
Mày phải giữ sức, đừng làm tao lo
Hoàng Đức Duy
Em sẽ giữ, vì anh
Hoàng Đức Duy
Có sức khoẻ đợi anh về mà… // rưng rưng//
Quang Anh cười, đưa tay vuốt tóc Duy
Nguyễn Quang Anh
Mày ngốc thật
***
_________________
Ngày hôm sau, Quang Anh gói ghém hành lý, đeo súng lên vai, đứng trước con đường mòn dẫn ra trận địa.
Nguyễn Quang Anh
Mày chờ tao về.
Hoàng Đức Duy
// nhìn anh, mắt đỏ hoe// Em chờ… dù có chết em cũng chờ
Quang Anh gật đầu, rồi quay bước đi giữa cơn mưa nặng hạt, bóng lưng nhỏ dần trong làn mưa và khói chiến tranh.
_____________
##***
🤍
Giờ đây, dưới cơn mưa lạnh lẽo của hiện tại, Duy vẫn ngồi đó, bên bờ sông xưa. Chiếc khăn tay Quang Anh từng để lại trong túi áo giờ đã ướt sũng nước mưa và nước mắt của anh.
Duy thút thít, giọng nghẹn ngào:
Hoàng Đức Duy
Anh… sao anh không về…?
Hoàng Đức Duy
Đã bao năm rồi? // nức nở//
Hoàng Đức Duy
Hức… anh h..hứa..hứa sẽ quay về để nói lời yêu em..
Hoàng Đức Duy
Vậy mà… em chờ mãi.. h..hức
Hoàng Đức Duy
Sao anh bỏ em mà ra đi..? Hay do em chưa đủ yêu anh để giữ anh lại bên mình…
Hoàng Đức Duy
// gào lên// Hức… em..em yêu anh mà.. em sợ lắm.. anh ơi, em..em xin lỗi
Hoàng Đức Duy
Kiếp sau…. em sẽ không để đánh mất anh thêm một lần nào nữa.
Mưa vẫn rơi, cuốn trôi mọi thứ, chỉ còn lại nỗi đau ngập tràn trong tim người đàn ông ngồi lặng dưới mưa.
•••
MƯA TRÊN BÃI SÔNG..
Mưa rơi lạnh phủ bờ sông vắng
Gió nhẹ lay từng bóng thầm lặng
Trăng khuya nhạt, mây trôi lững lờ
Đêm sâu xa, ngỡ bóng xa xăm
Sóng vỗ dập dờn bên bờ vắng
Lời xưa cũ vấn vương dần thức
Chiếc khăn ướt, mưa thấm ướt vai
Tình chưa tàn vẫn còn vấn vương
Mắt ai đẫm, lệ hòa giọt mưa
Thầm gọi tên trong mưa dầm dề
Chờ một bóng người xưa đã mất
Tim khắc khoải ngóng trông không về
Đêm buông xuống, mưa rơi đều đặn
Giọt lạnh buốt rơi trên bờ đất
Tình vẫn đó dù ngày cách biệt
Mưa vẫn rơi, lệ vẫn đong đầy.
- HgPh-
Comments
₊˚⊹ ୨୧ 𝒦𝒾𝓉𝓏𝓊 ୨୧⊹
thôi mà, anh ở lại đi Quanh, em hứa ko nấu xói anh nữa mà 😭😭
2025-08-14
1
₊˚⊹ ୨୧ 𝒦𝒾𝓉𝓏𝓊 ୨୧⊹
đừng đi bụi nữa mà Quanh, về nhà với vợ anh đi mà 😭😭
2025-08-14
1
₊˚⊹ ୨୧ 𝒦𝒾𝓉𝓏𝓊 ୨୧⊹
11h trưa mai hẹn bà ở cổng trời
2025-08-14
1