[ RhyCap] Lưng Chừng.

[ RhyCap] Lưng Chừng.

Chương 1. Gió Vẫn Thổi Qua Hồi Ức.

Đi tu mười kiếp.
Đi tu mười kiếp.
Truyện ngắn.
Đi tu mười kiếp.
Đi tu mười kiếp.
Mỗi chap là 1 câu truyện khác nhau ạ.
Đi tu mười kiếp.
Đi tu mười kiếp.
Hành trình viết truyện ngắn cho tới khi nào bí idea sẽ end.
Đi tu mười kiếp.
Đi tu mười kiếp.
Chap nào cũng dài hơn cả cái…
Đi tu mười kiếp.
Đi tu mười kiếp.
Dài hơn gì thì chưa nghĩ ra..
________________
Chú ý cột mốc thời gian.
***
Hiện tại – 11/ 7/ 2025 18:03
Cơn mưa tháng bảy vừa tạnh, để lại trên mặt đường những vũng nước đục ngầu, lấp loáng ánh đèn vàng hắt ra từ cửa tiệm ven đường.
Quang Anh đứng dưới mái hiên, tay cầm hộp cơm nóng hổi vừa lấy từ quán quen.
Chiếc áo mưa rẻ tiền bám sát vào lưng, làm lạnh cả sống lưng anh dù trời không còn mưa.
Anh kéo nhẹ mũ bảo hiểm xuống, áp điện thoại lên tai.
Bên kia, giọng nói vang lên, trong trẻo và hơi khàn, như len qua lớp sóng gió mà lọt vào tận tim:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
✆: Anh… mua thêm sữa đậu cho em nha. Hôm nay trời lạnh quá.
Quang Anh mỉm cười, môi cong nhẹ, mắt khẽ nheo như kìm lại một niềm vui nhỏ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
✆: Ừ, để anh ghé ngang mua.
Tiếng còi xe giục giã từ phía sau khiến anh giật mình, vội nổ máy, luồn lách qua những con hẻm nhỏ.
_________________
Hồi ức – 4/ 2020
Ngày đó, căn phòng trọ chỉ rộng hơn bốn mét vuông.
Bốn bức tường quét vôi trắng đã ngả vàng, ẩm ướt khi trời mưa.
Chiếc giường sắt cũ kề sát cửa sổ, cái bàn gỗ ọp ẹp đặt sát tường.
Cả hai người sống chen chúc, nhưng trong mắt họ, đó là thế giới vừa đủ.
Quang Anh chạy ship cả ngày, sáng giao đồ ăn, chiều chạy thêm hàng cho tiệm hoa gần bến xe.
Mỗi lần về, tay anh cầm túi nilon nhỏ, bên trong là mấy món lặt vặt — khi thì chai sữa đậu, khi thì cái bánh cam Duy thích.
Duy thường ngồi khoanh chân trên giường, gấp từng bộ quần áo thuê cho khách.
Thấy anh về, cậu ngẩng lên, cười:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// cười xinh// Anh về rồi hả? Mưa không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mưa chút thôi. Có bánh cam nè.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh mà biết tiết kiệm thì giàu lâu rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh giàu được nhờ thấy em ăn ngon thôi.
Cả hai phá lên cười. Tiếng cười vang khắp căn phòng nhỏ, át đi cả tiếng ồn của phố xá ngoài kia.
________________
Hiện tại – 11/ 7/ 2025 19:48
Con hẻm tối dần khi trời sụp xuống.
Quang Anh dừng trước căn nhà ở cuối ngõ — cánh cửa gỗ màu xanh, bản lề gỉ sét, chuông gió treo lơ lửng.
Tiếng chuông leng keng mỗi khi gió thổi qua, mang theo mùi ẩm của trời sau mưa.
Anh mở cửa, gọi to:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy ơi, anh về rồi.
Trong gian bếp nhỏ, Duy đang ngồi đó — áo len màu be, tóc hơi rối, mắt cười nhìn anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh mua sữa đậu cho em chưa?
Quang Anh giơ chai sữa lên, bước lại gần:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nè, vừa mua, còn nóng luôn đó.
Họ cùng ngồi xuống bàn. Quang Anh xới cơm, gắp miếng thịt kho, vừa kể chuyện hôm nay anh gặp một khách khó tính thế nào. Duy chống cằm, thỉnh thoảng gật gù, cười nhẹ.
______________
Hồi ức – 8/ 2021
Có hôm trời mưa tầm tã, Quang Anh ướt sũng, áo mưa rách toạc một bên, bàn tay lạnh buốt. Duy chạy ra đón, lấy khăn lau tóc cho anh, miệng trách:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh coi đó, mưa vậy mà cũng chạy. Có khách nào đáng để ướt vầy không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có. Khách tên Duy.
Duy lườm anh, nhưng rồi bật cười.
Cái cách Duy nghiêng đầu, môi mím lại để cố giấu nụ cười, luôn khiến Quang Anh nhớ mãi.
Họ từng mơ đến một căn nhà nhỏ, một cái bàn ăn vừa đủ hai người.
Nhưng mơ thôi… mơ để còn chạy tiếp.
_________________
Hiện tại – 11/ 7/ 2025 20:08
Cơm bốc khói. Sữa còn ấm.
Quang Anh gắp thêm miếng cá kho vào chén của Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ăn đi, nguội mất.
Duy chỉ cười, không đáp.
Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt cậu, hiền và ấm như mọi khi.
Đêm kéo dài.
Ngoài kia, mưa lại lất phất.
__________________
Sáng hôm sau – 12 / 7/ 2025 6:23
Ánh sáng lọt qua khe cửa. Quang Anh mở mắt, bên bàn vẫn là hộp cơm từ tối qua, chưa khui. Chai sữa đậu nguội lạnh. Chiếc ghế đối diện trống không.
Anh ngồi dậy, ánh mắt dừng lại nơi bức ảnh treo trên tường — Duy mỉm cười, ôm bó hoa nhỏ.
Dưới khung ảnh, dòng chữ: “2003 – 2023”.
Quang Anh ngồi yên, thì thầm như nói với ai đang lắng nghe:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ… mai trời nắng, mình ra bờ sông…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// cười nhạt//
Tiếng chuông gió ngoài cửa leng keng.
Như tiếng cười của ai đó, xa và không thể chạm.
________________
Có những người ra đi nhưng vẫn ở lại, trong từng nhịp thở của kẻ ở lại. Và đôi khi, chính kẻ ở lại mới là người không còn sống nữa.
______________
END.
Đi tu mười kiếp.
Đi tu mười kiếp.
Góc giải thích:
Đi tu mười kiếp.
Đi tu mười kiếp.
Cột mốc thời gian ở quá khứ là lúc Duy còn sống.
Đi tu mười kiếp.
Đi tu mười kiếp.
Còn ở hiện tại, chỉ là những hình ảnh Quang Anh tự suy diễn và nghĩ rằng Duy còn đang bên cạnh mình.
Đi tu mười kiếp.
Đi tu mười kiếp.
Chỉ vì quá yêu Duy, Quang Anh đã không tin rằng Duy đã mất, lúc nào cũng vậy, cứ đi làm về là lại mua những món Duy thích, nấu cơm cho Duy ăn. Mọi thứ cứ được diễn ra lặp lại hằng ngày, và Quang Anh vẫn ấp ủ một niềm tin rằng, Duy vẫn ở đó, vẫn còn sống, vẫn còn ở bên mình. Nhưng đôi khi, chính kẻ ở lại mới là người không còn sống nữa…
Hot

Comments

₊˚⊹ ୨୧ 𝒦𝒾𝓉𝓏𝓊 ୨୧⊹

₊˚⊹ ୨୧ 𝒦𝒾𝓉𝓏𝓊 ୨୧⊹

ũa vị là nãy giờ chỉ là mình Quanh tự vẽ nên một cuộc sống cho hai đứa thoi hả...

2025-08-13

1

₊˚⊹ ୨୧ 𝒦𝒾𝓉𝓏𝓊 ୨୧⊹

₊˚⊹ ୨୧ 𝒦𝒾𝓉𝓏𝓊 ୨୧⊹

đặt tên để tượng trưng hả

2025-08-13

1

₊˚⊹ ୨୧ 𝒦𝒾𝓉𝓏𝓊 ୨୧⊹

₊˚⊹ ୨୧ 𝒦𝒾𝓉𝓏𝓊 ୨୧⊹

có nhìu ng tên Duy lắm aaa

2025-08-13

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play