Chương 2.

Phùng Xuân Lãm lớ ngớ đứng trước con đường xe cộ ngược xuôi tấp nập. Anh ngó nghiêng tứ phía xem có hình ảnh nào quen không?

Kí ức anh trắng xóa với không gian trước mặt. Tất cả đều mới mẻ xa lạ. Như này...thì anh biết đi đường nào? Hu hu hu...Xuân Lãm sợ hãi vì mất phương hướng.

Vùuuu...!!!

Một chiếc xe tải chạy vèo qua nơi anh đang đứng. Hồn anh thất kinh bạt vía, chưa kịp thét lên, chiếc xe đã xuyên qua anh.

Nhanh đến mức Xuân Lãm chưa kịp thấy đau, chiếc xe đã đi xa rồi. Anh đau khổ khóc không ra tiếng.

Bố ơi, mẹ ơi...con chết thêm lần nữa rồi! Anh ôm đầu ngồi thụp xuống đường. Khóc than cho mảnh hồn phiêu dạt.

Nhưng khoan!!

Xuân Lãm ngồi thẳng lên, anh nhìn hai bàn tay mình, đưa tay vỗ lên hai gò má. Tuy lạnh không còn hơi ấm nhưng nó cho anh biết hồn anh vẫn còn. Phát hiện này làm anh xuýt nhảy cẫng lên vì sung sướng nhưng để yên tâm mình không mừng hụt, anh đứng lên kiểm tra lại toàn bộ thân thể...

"Vẫn còn nguyên!" Xuân Lãm cười trong nước mắt, anh bắt tay làm loa gửi về quê hương xa xôi: "Bố mẹ ơi, con vẫn còn! Hai em ơi, anh Hai vẫn còn! Kiều Hân, em yêu...Anh vẫn còn!" Anh mừng ngẩng mặt khóc. Vừa khóc vừa đa tạ ông trời đã thương xót thân anh cho anh thêm cơ hội tìm đường về với quê hương.

"Dạ, bác ơi, cho con hỏi thăm đường ra sân bay quốc tế Osa với ạ?" Xuân Lãm vẫn còn nhớ tên sân bay ngày mình đặt chân xuống nước bạn.

Bác gái bác nước không trả lời anh. Bà lo bán, lo trao hàng, nhận tiền, thối tiền cho khách.

"Chị ơi, đường ra sân bay quốc tế Osa đi sao ạ?" Anh quay sang hỏi chị gái đang mua nước.

Chị gái rất trẻ và đẹp trò chuyện bình thường với bác bán nước nhưng bơ lời hỏi thăm của anh.

Xuân Lãm quay sang bà dì tầm tuổi mẹ anh: "Dì ơi, dì vui lòng chỉ giúp con đường ra sân bay quốc tế Osa với ạ!"

Bà dì cũng dửng dưng không chỉ giúp anh con đường. Xuân Lãm buồn quá, anh bỏ đi tìm người khác. Thấy ông chú bảnh bao, phong độ, anh dừng lại, rồi đến trước mặt ông: "Chú ơi, cho cháu hỏi thăm đường ra sân bay với ạ!"

Ông chú điềm nhiên thọc tay túi quần, đứng yên đó. Anh sợ mắt ông chú có vấn đề, anh đưa tay huơ huơ trước mặt ông.

Huơ một người, Xuân Lãm còn nghi đôi mắt người ta không còn sáng. Huơ đến người thứ mười, rồi người thứ hai mươi...anh liền nhận ra một thực tế phũ phàng: Không ai nhìn thấy anh!

Hu hu hu...Xuân Lãm ngồi bệt ven đường, gục đầu vào gối khóc như mưa. Khóc muốn cạn luôn nước mắt mà chẳng có cô Tiên hay ông Bụt nào hiện lên hỏi anh: Vì sao con khóc?

Để anh ngẩng khuôn mặt đẫm nước ấm ức nói: "Dạ, con không biết đường ra sân bay để về quê hương ạ! Ông và cô có thế hóa phép giúp con đến đó được không? Con muốn về nhà. Ở đây con lạnh lẽo lắm!"

Không có cô Tiên, cũng chẳng có ông Bụt nào ở nước bạn, chỉ có cơn mưa chiều bất chợt đổ về làm lạnh buốt một linh hồn tha hương. Xuân Lãm ngồi co ro dưới gốc cây. Tán cây nhỏ không chắn được nước mưa hắt vào, không dày lá để hứng nước rơi xuống đầu anh. Nước mưa thấm ướt mái tóc, chảy ướt cả manh áo mỏng. Phùng Xuân Lãm lạnh lắm. Anh kéo vạt áo phủ lên chân cho ấm. Nhưng áo linh hồn mỏng manh dễ rữa như tờ giấy làm nước mưa thấm vào người mỗi lúc một nhiều. Gió thốc vào gốc cây. Lạnh cứng cả châu thân.

Xuân Lãm đánh bò cạp. Hai hàm răng cứ va vào nhau. Anh nghe rất rõ từng tiếng va lập cập, lập cập. Vậy mà, anh trai vừa ghé vào tán cây trú mưa, đứng sát bên anh lại chẳng nghe gì.

"Anh...ơi...em lạnh...quá...Anh ơi...em lạnh...lắm!" Xuân Lãm rên hừ hừ kêu cứu: "Làm ơn...cho em mượn...áo khoác anh chút được không?"

Anh trai cởi áo khoác nhưng không phải phủ lên vai anh, giữ ấm giúp một linh hồn sắp chết cóng mà anh trai trùm lên đầu mình rồi tiếp tục chạy đi trong mưa.

Xuân Lãm tủi thân, dướn mi mắt ướt đẫm nước nhìn ra màn mưa trắng xóa...

"Có ai...cứu giúp con không? Bố ơi, mẹ ơi...hồn con chắc tan ở đây mất thôiiii!"

Xuân Lãm ngất đi trong giá rét. Anh ngã sóng soài xuống nền đất nhũng đầy nước. Không ai thấy. Không ai hay...

Không biết trải qua bao lâu. Thời gian tính bằng phút, bằng giờ hay tính bằng ngày, bằng tháng?

Anh mở mắt ra...có ánh sáng len vào mắt rất chói. Xuân Lãm liền nhắm lại, sau đó từ từ mở ra. Qua ba phút định thần, anh nhận ra, vệt sáng vừa chiếu vào mắt anh là vệt nắng.

Anh khẽ cựa mình. Nghiêng đầu nhìn ra tán cây. Ngoài kia, nắng đã vàng rực rỡ. Trong tầm mắt nằm nhìn nghiêng, anh thấy có bánh xe chạy rất vội vã. Chắc ai đó nôn về nhà tránh nắng!

Về nhà!

Về nhà!

Xuân Lãm lẩm bẩm ước muốn tận đáy lòng. Mọi người về nhà...Anh cũng về nhà anh thôi.

"Bố à, mẹ à! Hai em của anh! Kiều Hân...em ơi!! Hãy giúp anh về nhà!" Xuân Lãm cố chịu cơn đau, cố gắng lê linh hồn đau nhức thất tha thất thiểu bước đi giữa trời nắng to. Nắng giờ Ngọ muốn thiêu rụi luôn một âm hôn vất vưởng. Nhưng anh phải cố mà đi thôi. Nằm lại đây giây nào...con đường về nhà của anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ thực hiện được.

Mưa ơi!! Gió ơi!! Nắng ơi!! Xin hãy thương giùm mảnh hồn Phùng Xuân Lãm.

Hot

Comments

NT&TN

NT&TN

Tội cho 1 linh hồn tha hương đang tìm đường về nhà với người thân yêu. Rồi đây ai sẽ giúp cho linh hồn lạnh lẽo tìm được phương hướng để quay về...

2025-08-17

5

Phạm Hà Phương

Phạm Hà Phương

Con đường về nhà của anh thật gian nan. Thương mảnh hồn tha phương nơi xứ người

2025-08-17

0

Army

Army

🥰🥰

2025-08-17

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play