Tiếng Gọi Đò Bên Kia Sông

Tiếng Gọi Đò Bên Kia Sông

Chương 1.

2 giờ sáng.

Bên kia bến đò sông Tương bỗng vang tiếng gọi đò.

"Đò ơiiiiiii....!! Đòooo..!!"

Chủ nhân tiếng gọi đò ấy là Phùng Xuân Lãm. Anh vừa trở về sau một hành trình dài. Bảy năm xa quê, bảy năm bôn ba nơi đất khách, tí hôm nay mới trở về. Nhưng thương thay, anh chẳng đem gì về ngoài một linh hồn nhẹ tênh, vất vưởng trong màn sương lạnh.

Hành trình tìm về quê, về nhà của một linh hồn như anh không hề dễ dàng một xíu nào.

Một tháng trước.

"Xuân Lãm, chai nước tao để mát trong tủ lạnh đâu rồi?" Dũng, người bạn cùng quê, cùng phòng trọ với anh, tay vịn cửa tủ lạnh, mắt nhìn theo anh, hỏi.

Xuân Lãm vừa đeo giày vừa trả lời bạn: "Tao khát quá mới uống hết rồi!"

"Uống hết rồi sao mày không đong?"

"Tao quên!" Xuân Lãm có thể bịa một lí do khác để nói. Nhưng đúng thật là anh quên. Lúc đó, anh đang ăn sáng chuẩn bị vào ca, nhận được điên thoại của mẹ. Mẹ hỏi thăm, rồi báo: Bệnh bố tái phát...

Nghe xong lòng anh chùng hẳn xuống. Anh thương bố. Trước mặt anh là hình ảnh bố vất vả ngược xuôi trên chiếc xe máy giao hàng cho khách. Cả đời bố chưa một ngày được nghỉ ngơi. Vụ mùa vừa gặt hái xong, bố đã bon bon đi nhận đơn giao hàng.

Mỗi chuyến hàng mang về phụ vợ thêm ít đồng tiền lẻ để nuôi con. Ấy vậy mà, gặp khách bom hàng. Bom một lần đã đành, đàng này bom rất nhiều lần. Người ta nói: Quá tam ba bận.

Người này không chỉ đùa nhây mà còn tỏ thái độ khách hàng là thượng đế. Chạy cả đoạn đường dài vào nhà bà ta, điều bố nhận là: "Đơn hàng đã bị hủy!"

Lần nào cũng như lần nào, bố quẹt vệt mồ hôi chảy dài xuống má, mệt mỏi nói: "Làm ơn đừng lặp lại thêm một lần nào nữa!"

Người đàn bà sẵn cầm nón bảo hiểm quất thẳng vào mặt, vào đầu bố, kèm theo lời cay nghiệt: "Muốn đừng lặp lại thì bỏ nghề. Bố láo, shipper dạy đời khách hàng!"

Không biết bà ta nện bao nhiêu cái mà tối đó bố anh ói mửa, đau đầu chóng mặt. Bố được đưa vào viện với kết luận: Chấn thương sọ não!

Mặc dù được đưa đi cấp cứu kịp giờ vàng. Được các bác sĩ phẫu thuật, tận tình chăm sóc nhưng vết thương trên đầu bố cứ trở trời là tái phát đau nhức phải vào viện.

Anh thân con trai lớn, dưới anh còn hai đứa em nhỏ. Học mãn 12, anh tạm gác lại giấc mơ vào Đại học theo anh em trong xóm đi xuất khẩu lao động.

Mục đích là kiếm ít tiền phụ mẹ thuốc thang cho bố, phụ mẹ nuôi hai em nhỏ học hành. Phần còn lại anh nuôi ước mơ làm ông giáo làng như lời hứa với cô bạn thân cùng lớp.

Ngày anh đi, quê anh chưa có chiếc cầu bắc qua sông. Kiều Hân, cô bạn thân thanh mai trúc mã chèo đò đưa anh sang bên kia bờ.

Đò cập bến. Anh nén nỗi lòng, áp bàn tay lớn mân mê gò má cô: "Cậu ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe!"

Kiều Hân ôm anh, dụi đầu vào ngực anh: "Cậu cũng vậy nha...Hết hạn 5 năm nhớ về...Mình đợi cậu tại bến sông này!" 

Vì gia đình, vì lời hứa với Kiều Hân, anh đã cố gắng. Cố gắng không ngừng. Cố gắng năm năm chưa đủ, anh đăng kí năm năm lần hai.

Tuy nhiên, giấc mơ làm thầy giáo làng của anh, lời hứa với tri âm đã mãi mãi nằm lại ở tuổi 25. Khi Dũng cầm con dao kết thúc đời anh chỉ vì một chai nước anh lỡ uống, lỡ quên đong trả lại cho bạn.

Xuân Lãm nhớ...Buổi sáng hôm ấy, một buổi sáng lạnh, trời đầy tuyết trắng. Máu từ ngực trái anh, từ nơi có trái tim anh phụt thẳng thành vòi khi Dũng dứt khoát rút con dao ra.

Anh ngã xuống không kịp nói một lời nào. Trong đôi mắt thất kinh của anh, có đôi mắt hả hê của Dũng.

Trong mơ hồ anh nghe nó bó anh đi quăng. Anh không biết nó quăng anh ở đâu. Đến khi hồn anh xuất ra khỏi xác thì xác anh đã nằm dưới cống nước đen ngòm. Anh nằm lại nơi đất khách. Hồn anh quanh quẩn bên cái xác. Anh thấy mình nằm đó, thấy dòng nước đen ngòm chảy qua che lấp thân xác anh...Nhưng anh chẳng làm được gì...ngoài việc đứng nhìn và khóc.

Khóc qua ngày đầu. Khóc sang ngày thứ hai. Rồi ngày thứ ba, thứ bốn. Anh gọi người qua lại, anh cầu cứu họ, anh liên tục vẫy tay chỉ xuống cống nước đen ngòm. Nhưng chẳng ai nghe anh, chẳng ai thấy anh. Họ cứ đi đường họ, cứ bận việc của minh, cứ ngược xuôi tất bật kiếm cơm. Bỏ lại anh lủi thủi bên cống nước đen kịt, lạnh lẽo, hôi hám.

Anh muốn đi nhưng không nỡ bỏ cái xác. Anh phải ở đó làm bạn với nó. Người bạn đồng sinh, đồng tử của anh.

Một đêm. Tuyết phủ trắng trời, hồn anh lạnh co ro...chợt nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ em...nhớ người bạn gái. Nhớ lời hứa trở về với cô...Nhớ mái nhà xưa, nhớ khói lam chiều, nhớ bến sông Tương gắn nhiều kỉ niệm...

Anh đứng lên tìm đường về nhà...

Người sống con đường về nhà rất dễ. Còn âm hồn như anh, đường về nhà lắm cực khổ gian nan.

Đứng lên khỏi cống nước đen xa lạ, anh chẳng biết mình phải đi hướng nào?

Mang tiếng bảy năm ở nước bạn nhưng anh chỉ biết con đường: Từ phòng trọ đến công ty, từ công ty trở về phòng trọ. Ngoài ra, chỉ biết thêm đường đến siêu thị gần nhà trọ.

Giết anh rồi, Dũng quất anh ra đây, anh chẳng biết đây là đâu?

Hot

Comments

NT&TN

NT&TN

Thấy tội cho a quá vậy chỉ vì lỡ uống có chai nước quên đong lại vậy mà đúng là lòng người hiểm ác khó lường, đã ở trọ cùng nhau tận mấy năm vậy mà lại ra tay đâm chết bạn mình. Nơi đất khách xứ lạ quê người thân chỉ là 1 linh hồn rất khó cho việc tìm về quê hương. C đang chờ hành trình a tìm lại quê hương như thế nào chắc vất vả tội lắm đây...Nghe tiếng gọi đòoooo đến nao lòng

2025-08-14

3

𝕄𝕕𝕒𝕟𝕘𝕘˖◛⁺⑅♡

𝕄𝕕𝕒𝕟𝕘𝕘˖◛⁺⑅♡

Hí hí, Mừng ra truyện mới nữa nhaa chị /Shy//Shy//Heart//Doge//Doge/

2025-08-13

1

Mino ⍢⃝🌻

Mino ⍢⃝🌻

/Facepalm//Facepalm//Facepalm/ chạy khum kịp má luôn òi

2025-08-13

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play