Chương 3.

Nơi đất khách quê người.

Hồn anh đi. Đi không định hướng.

Ở quê nhà.

Đêm nay, Kiều Hân mơ một giấc mơ. Trong mơ, cô thấy người cô nhớ, cô thương đang lang thang phiêu dạt. Cô thấy Xuân Lãm của cô bước đi nhưng tầm mắt mịt mờ trong cơn mưa tuyết. Cái bóng cao lớn của anh vất vưởng trên khắp con đường phủ đầy tuyết trắng. Trên lối anh đi qua, không hề để lại một dấu chân nào cho cô lội theo

"Xuân Lãm à! Anh đi đâu mãi thế?" Cô chạy theo gọi anh. Gọi thật lớn nhưng anh không hề nghe, anh vẫn cứ bước vào màn tuyết trắng xóa.

"Xuân Lãm!" Kiều Hân gọi khàn cả giọng. Càng gọi anh càng đi, đi mãi đi mãi. Anh nào hay, nào biết phía sau lưng anh, người con gái cùng anh hẹn ước đang mắc kẹt giữa con đường tuyết, đôi chân lún sâu dưới lớp tuyết dày.

Kiều Hân lạnh cóng cứng đơ chân, thân thể đổ xuống nền tuyết trắng. Cô bất lực nhìn theo bóng anh đang dần xa quá xa. Cô lấy hết sức, dồn hơi gọi to một lần: "Xuân Lãmmmmm!!"

Bóng trắng trong tầm mắt cô chợt dừng lại. Anh ngoái đầu ra sau. Kiều Hân mừng lắm, cô giơ hai tay lên vẫy: "Em nè Xuân Lãm. Kiều Hân của anh đây!"

Cô mừng. Cô cười, vì cô những tưởng anh đã trong thấy cô. Nhưng không.....

Ánh mắt anh xuyên qua cô nhìn về vô định. Như tìm, như kím ai đó vừa gọi anh.

"Em đây mà. Kiều Hân của anh đây!"

Mặc kệ, cô vẫy mỏi cả tay, mặc kệ cô gọi anh lạc cả giọng. Mặc kệ thân thể cô dần vùi lấp giữa đống tuyết dày...Anh quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

"Xuânnnn Lãmmmmmm!" Kiều Hân thét lên bằng cả con tim đau. Cô bật dậy, bần thần ngồi ngơ ngác.

Mẹ cô đang nằm võng ở bên ngoài phòng. Nghe tiếng con gái thét lên giữa đêm khuya bà vội vàng mở cửa vào giường con.

"Hân à...Con lại gặp ác mộng nữa hả?" Bà ôm con gái vào lòng, vỗ nhè nhẹ vào lưng con: "Chắc tại ban ngày con lo lắng quá nhiều về chuyện của Xuân Lãm nên đêm về con nằm mộng đó.

Thả lỏng muộn phiền, đừng lo lắng nhiều nữa con à. Chuyện đâu còn đó, nếu còn thương thì chờ, hết duyên thì thôi!"

Thả lỏng phiền muộn, đừng lo lắng nhiều nữa ư? Làm sao cô không lo cho được khi hơn một tháng nay Xuân Lãm không gọi về? Thường ngày, anh đều đặn gọi về cho cô khi vừa tan ca về phòng trọ. Nay đã hơn ba mươi ngày trôi qua nhưng cô chưa hề nhận một cuộc gọi nào từ anh. Điện thoại anh cô gọi qua vẫn đổ chuông bình thường nhưng dù cô gọi bao nhiêu cuộc anh tuyệt nhiên vẫn không nghe máy.

Gọi cho Dũng hỏi thăm thì anh ấy bảo: "Thằng Lãm đang bận!" Nhưng cô hỏi tới: "Ảnh bận gì?" thì Dũng mập mờ bỏ dở kiểu bí mật không thể bán đứng bạn bè.

Như thế này thì làm sao cô không lo? Hai đứa bên nhau từ nhỏ. Ước hẹn đã trao đi. Tiếng yêu đã thổ lộ thì tình này cô mãi còn thương. Cô nguyện chờ, nguyện đợi ngày anh trở về.

Kiều Hân với tay lấy điện thoại gọi thêm một cuộc. Vọng vào tai cô là chuỗi chuông đổ như mọi lần.

"Xuân Lãm à! Tại sao anh không nghe máy?" Kiều Hân nhìn chiếc điện thoại đổ dài mấy hồi chuông rồi tắt lim. Cô bất lực bật khóc chẳng biết phải làm sao? Anh ở xa xôi quá cô đâu thể chạy tới tận nơi để tìm, để chất vấn anh?

"Sáng mai con xin nghỉ dạy buổi vào viện thăm bác Lân, sẵn hỏi thăm tình hình Xuân Lãm. Chứ mù mịt như thế này...con lo lắm mẹ!" Kiều Hân quyết định. Chứ nằm chờ như thế này...ruột gan cô nóng như lửa thiêu.

Cả đêm ngồi nhìn sao trời ngoài khung cửa sổ, Kiều Hân tủi thân khóc, nói với một vì sao đang nháy mắt với cô: "Em nhớ anh lắm, anh có biết không?"

Trên cao, vì sao mới rưng rưng như muốn nói: Anh cũng nhớ em lắm! Anh đang tìm đường về với em đâyyyyy!!!

"Vì sao phải tìm, hả anh? Lúc đến như thế nào, khi về như thế ấy. Anh cứ ra Sân bay Quốc tế Osa trở về!"

Có tiếng khóc bật thành tiếng ở cao xa. Vì sao mới chợt vụt tắt chỉ để lại cho cô thanh âm cuối: Anh...anh...không biết đường ra sân bay. Hu hu hu...

"Xuân Lãmmmm!!" Kiều Hân mở mắt. Cô bàng hoàng nhận ra: Mình vừa bừng tỉnh vì ngủ thiếp bên khung cửa sổ.

Trái tim vì giấc mơ ngắn ngay lúc đêm vừa tàn canh càng thấp thỏm đập cuồng đập vội.

"Xuân Lãm...đã có chuyện gì xảy ra với anh đúng không?" Kiều Hân mang nặng câu hỏi về anh xuống giường quyết định vào Bệnh viện sớm.

Trên hành lang vắng.

Mẹ anh không giấu nổi nước mắt, thút thít nói với cô: "Không biết nó bận gì mà hơn một tháng nay không nghe máy bác! Kể từ hôm bác gọi báo nó bố trở bệnh đang nằm viện, sau đó bác gọi lại mấy lần nó đều không bắt máy.

Hỏi thăm thằng Dũng nó bảo: Hình như Xuân Lãm...đang yêu..nên bận tối mày tối mặt."

Bịch!!!

Chai nước trong tay Kiều Hân rơi thẳng xuống nền gạch men cũ kĩ. Tai cô ù đi. Mắt mờ dần. Rồi tối đen như mực.

Rầm!

"Kiểu Hân à???" Bà Lân hoảng hốt lay gọi một cơ thể lạnh toát, rồi gọi lớn: "Bác sĩ ơi, cứu lấy con tôi."

Hot

Comments

NT&TN

NT&TN

Thấy tội cho 1 linh hồn, chỉ mong giấc mơ có thể thúc đẩy cho c mua tìm để giúp a được trở về với quê hương và bên cạnh những người mình yêu thương mặc dù chỉ là 1 linh hồn lắc lưỡng.... thằng bạn tồi thế nào việc ác của mi cũng vạch trần và phải trả giá cho việc mình đã gây ra.

2025-08-27

2

Phạm Hà Phương

Phạm Hà Phương

Mong anh sớm tìm được đường về nhà. Dũng sớm bị tóm trả giá cho tội lỗi của mình

2025-08-20

0

NT

NT

Ghế VIP nữa nhoa, e trai trưa mát nè

2025-08-20

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play