Tiểu Nguyệt

Tiết sinh hoạt lớp đầu tiên sau lễ khai giảng. Không khí lớp 11A4 lúc này giống như một phiên chợ nhỏ: tiếng bàn ghế kéo kèn kẹt, tiếng bạn bè ríu rít hỏi han sau ba tháng nghỉ hè, xen lẫn tiếng mở gói bánh kẹo
Nguyệt Anh đứng ở cửa lớp, tay siết quai balo, mắt đảo qua một lượt. Vị trí bàn gần cửa sổ, hàng thứ hai từ cuối c nơi ánh sáng buổi sáng tràn vào đẹp nhất trống trơn. Cô khẽ thở phào
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Chủ nhiệm:Em là học sinh mới à?
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
(vừa xem danh sách vừa hỏi)
Vũ Nguyệt Anh
Vũ Nguyệt Anh
Dạ, em là Vũ Nguyệt Anh...
Vũ Nguyệt Anh
Vũ Nguyệt Anh
(nói, giọng hơi run nhưng cố gắng mỉm cười)
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Tốt. Em… ngồi vào bàn kia nhé.Ngay trước bạn cao cao kia
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
(chỉ thẳng về phía chiếc bàn trống cạnh cửa sổ)
Vũ Nguyệt Anh
Vũ Nguyệt Anh
(Nhìn xuống theo hướng tay cô)
Vũ Nguyệt Anh
Vũ Nguyệt Anh
"Tuyệt , đúng vị trí mình muốn và còn được ngồi gần...Đăng Dương đỡ bỡ ngỡ hơn chút"
Đăng Dương ngồi ở đó, khuỷu tay chống lên bàn, ánh mắt hờ hững hướng ra ngoài cửa sổ. Nghe tên mình, cậu chỉ khẽ quay sang, gật nhẹ. Không nụ cười, không lời chào
Nguyệt Anh bước chậm rãi về phía bàn, kéo ghế ngồi xuống. Cô mở balo, lấy sách vở ra sắp xếp, cố tình tập trung vào việc đó để không phải nhìn sang bên
Tiết học bắt đầu, cô chủ nhiệm giới thiệu sơ qua về các hoạt động của lớp, nhắc đến việc CLB bóng đá vừa đoạt giải khu vực. Lúc này, vài ánh mắt trong lớp lại hướng về phía Dương. Cậu vẫn giữ dáng ngồi bình thản, chỉ có bàn tay nắm bút xoay nhẹ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Này
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(Giọng trầm vang lên ngay đằng sau, khiến Nguyệt Anh hơi giật mình)
Vũ Nguyệt Anh
Vũ Nguyệt Anh
(quay sang, cố giữ vẻ bình thường) Gì?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vở của cậu… đang để sát mép bàn, rơi lúc nào không biết đấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(nói, ánh mắt lướt qua rồi lại hướng ra ngoài)
Nguyệt Anh khẽ kéo vở lại, không nói gì thêm. Nhưng tim lại đập nhanh hơn mức cần thiết
Giờ ra chơi, có cô gái nhanh chóng kéo ghế sang bàn của cô
Nguyễn Hiền Mai
Nguyễn Hiền Mai
Hey, xin chào bạn mới
Nguyễn Hiền Mai
Nguyễn Hiền Mai
Cậu là Nguyệt Anh nhỉ
Nguyễn Hiền Mai
Nguyễn Hiền Mai
Tớ tên Hiền Mai , rất vui khi được gặp cậu!
Nguyễn Hiền Mai
Nguyễn Hiền Mai
(Cười tít mắt)
Vũ Nguyệt Anh
Vũ Nguyệt Anh
Mình cũng vậy...
Vũ Nguyệt Anh
Vũ Nguyệt Anh
(Lúng túng)
Nguyễn Hiền Mai
Nguyễn Hiền Mai
Không cần sợ đâu , mình không ăn thịt cậu đâu mà ( cầm tay cô )
Vũ Nguyệt Anh
Vũ Nguyệt Anh
(Giật mình)
Vũ Nguyệt Anh
Vũ Nguyệt Anh
Được thôi...mình sẽ theo cậu
Nguyễn Hiền Mai
Nguyễn Hiền Mai
Mà cậu với tên Đăng Dương kia ? Quen nhau hả ?
Nguyễn Hiền Mai
Nguyễn Hiền Mai
Thấy trong giờ tên đó nhìn cậu hoài
Nguyễn Hiền Mai
Nguyễn Hiền Mai
(Thì thầm sát bên tai Nguyệt Anh)
Vũ Nguyệt Anh
Vũ Nguyệt Anh
Bạn cũ thôi
Vũ Nguyệt Anh
Vũ Nguyệt Anh
(đáp nhanh)
Nguyễn Hiền Mai
Nguyễn Hiền Mai
Bạn cũ mà nhìn hai người thân thiết quá ha
Nguyễn Hiền Mai
Nguyễn Hiền Mai
Đăng Dương vốn từ ít nói , chẳng quan tâm tới ai . Có mấy lần mình đi ngang qua chào cậu ta , mà nỡ lòng nào bơ mình!
Vũ Nguyệt Anh
Vũ Nguyệt Anh
(Cười nhẹ) Vậy sao , mình không nghĩ Đăng Dương có thế lạnh lùng như thế đấy
Cuộc nói chuyện cứ thế kéo dài tới khi chuông báo hết giờ nghỉ vang lên
Nguyễn Hiền Mai
Nguyễn Hiền Mai
Ơ , chưa nói được gì đã hết giờ rồi . Chút nữa nói tiếp nhé...Tiểu Nguyệt
Nguyễn Hiền Mai
Nguyễn Hiền Mai
(Vẫy tay)
Vũ Nguyệt Anh
Vũ Nguyệt Anh
(Vẫy tay đáp lại) " Tiểu Nguyệt? Hừm,ban đầu nghĩ Hiền Mai không cùng tần số sẽ khó mà bắt chuyện được , nhưng một hồi mình thấy cậu ấy không như những suy nghĩ ban đầu lắm"
Khi chỉ còn lại một khoảng im lặng bao trùm. Nguyệt Anh chống cằm, nhìn ra sân trường. Cơn mưa sáng nay đã dứt, để lại những vũng nước lấp lánh dưới ánh nắng. Ở sân bóng, vài thành viên CLB đã ra khởi động, bóng lăn qua lại
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu vẫn thích ngồi cạnh cửa sổ à?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(hỏi, giọng nhẹ đến mức nếu không chú ý sẽ tưởng là gió thổi)
Vũ Nguyệt Anh
Vũ Nguyệt Anh
(Quay xuống,khẽ gật) Ừ. Ở đây… dễ nhìn ra ngoài
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vẫn như hồi trước
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(mỉm cười thoáng qua, rồi lại im lặng)
Tiếng trống vang lên báo hiệu vào tiết sau. Dương mở sách, tay vô thức xoay cây bút bi. Còn Nguyệt Anh thì tự nhủ mình không được để tâm đến ánh mắt hay giọng nói của cậu nữa. Nhưng thật khó, cứ được vài phút cô lại nhìn ra cửa kính phản ánh lại hình bóng của người đằng sau

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play