[Nguyên Thuỵ] Chiếm Hữu~!

[Nguyên Thuỵ] Chiếm Hữu~!

1

Trời mưa xối xả, Hàm Thuỵ bị dồn vào góc hẻm tối, toàn thân ướt lạnh. Một chiếc ô đen che trên đầu, hơi ấm áp phả xuống cùng giọng trầm thấp
Trương Quế Nguyên _Anh
Trương Quế Nguyên _Anh
đi Với anh, đừng quay đầu lại.
Trương Quế Nguyên xuất hiện như một vị cứu tinh — hoặc một kẻ bắt giữ, Hàm Thuỵ không phân biệt được. Từ hôm đó, cậu sống trong vòng bảo hộ vô hình: không ai dám động đến cậu, mọi rắc rối đều được giải quyết trước khi cậu kịp biết. Anh không bao giờ nói rõ lý do, chỉ thỉnh thoảng khẽ cong môi
Trương Quế Nguyên _Anh
Trương Quế Nguyên _Anh
Em ngoan, mọi thứ sẽ thuộc về em.
Ban ngày, anh là người đưa cậu đến trường, mua bữa sáng, thậm chí nhớ cả thói quen buộc dây giày lệch của cậu. Ban đêm, anh ngồi trong bóng tối phòng khách, ánh mắt không rời khỏi dáng ngủ yên của cậu.
Mọi thứ dường như là yêu… nhưng lại giống như một sự sắp đặt quá hoàn hảo.
Nhưng rồi Cậu tìm thấy trong ngăn kéo bàn làm việc của Anh một chùm chìa khóa — không chỉ mở nhà họ đang ở, mà còn mở tất cả các căn phòng cậu từng trọ trước đây… kể cả căn phòng đã bị phá bỏ.
Đúng lúc ấy, giọng Anh vang lên sau lưng, bình thản đến lạnh gáy:
Anh đã nói rồi, em không cần nhớ quá khứ. Chỉ cần nhớ… em ở đây, với anh.
Hàm Thuỵ khẽ siết chùm chìa khoá trong tay, các ngón tay run nhẹ. Tiếng bước chân của Quế Nguyên mỗi lúc một gần.
Trương Quế Nguyên _Anh
Trương Quế Nguyên _Anh
Em… đang tìm gì thế?(nghiêng đầu, khoé môi nhếch nhẹ)
Cậu giật mình, vội giấu chùm chìa khoá sau lưng.
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Không… không có gì.(lùi lại một bước, mắt tránh đi)
Quế Nguyên bước tới, ánh đèn hắt lên gương mặt anh, nửa sáng nửa tối. Anh đưa tay ra, lòng bàn tay mở sẵn
Trương Quế Nguyên _Anh
Trương Quế Nguyên _Anh
Đưa anh xem. (giọng trầm thấp, không cao nhưng nặng như lệnh)
Hàm Thuỵ nuốt khan, định quay người chạy nhưng cổ tay đã bị giữ chặt.
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Buông ra!(hất mạnh tay, hơi thở gấp)
Quế Nguyên siết chặt hơn, kéo cậu sát vào, khoảng cách chỉ còn đủ để cảm nhận hơi thở nóng hổi.
Trương Quế Nguyên _Anh
Trương Quế Nguyên _Anh
Sao lại run vậy?(cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu, nụ cười rất khẽ)
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Anh… anh theo dõi tôi từ trước đúng không?(giọng lạc đi, ánh mắt vừa sợ vừa tức)
Anh im lặng vài giây, rồi khẽ vuốt ngón tay cái lên mu bàn tay cậu.
Trương Quế Nguyên _Anh
Trương Quế Nguyên _Anh
Nếu là thật thì sao?(nghiêng người, áp môi sát tai cậu)
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Anh… là gì của tôi? (mím môi, cố giữ giọng bình tĩnh)
Quế Nguyên bật cười rất nhẹ, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
Trương Quế Nguyên _Anh
Trương Quế Nguyên _Anh
Là người sẽ không bao giờ để em rời khỏi đây. (nói chậm, siết tay kéo cậu vào lòng)
Trong khoảnh khắc ấy, Hàm Thuỵ không biết mình vừa được bảo vệ… hay vừa bị xiết thêm một vòng dây mới.
Tiếng kính vỡ vang lên từ ngoài cửa sổ. Một vật gì đó lăn vào phòng — là một chai thủy tinh bên trong gắn mảnh giấy.
Cậu hoảng hốt kêu lên
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Ai?! (lùi về phía sau, mắt đảo tìm nơi ẩn nấp)
Quế Nguyên lập tức bước tới, kéo mạnh cậu vào sau lưng:
Trương Quế Nguyên _Anh
Trương Quế Nguyên _Anh
Đừng nhúc nhích. (giọng trầm hẳn xuống, ánh mắt sắc lạnh)
Anh nhặt chai thủy tinh lên, mở mảnh giấy ra — chỉ vài dòng chữ nguệch ngoạc:
“Muốn biết sự thật về hắn, 0h, cầu cảng số 5.”
Hàm Thuỵ liếc sang, cố nhìn nhưng Quế Nguyên đã nắm chặt mảnh giấy, xé vụn.
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Trương Hàm Thuỵ _Cậu
Anh… anh biết ai gửi đúng không?(nắm tay áo anh, giọng run)
Quế Nguyên quay lại, đưa tay nâng cằm cậu, ép ánh mắt đối diện nhau:
Trương Quế Nguyên _Anh
Trương Quế Nguyên _Anh
Muốn biết? Hay muốn chết? (nghiêng người, hơi thở phả nhẹ nhưng giọng sắc như dao)
Bỗng có tiếng động mạnh từ ngoài hành lang. Cửa bật mở, hai bóng người lao vào. Một kẻ giơ gậy sắt, nhắm thẳng vào Hàm Thuỵ
Trương Quế Nguyên _Anh
Trương Quế Nguyên _Anh
Cẩn thận! ( kéo cậu ngã xuống sàn)
Âm thanh kim loại va chạm chan chát, một cú đá của Nguyên hất kẻ đó lùi lại. Anh áp sát cậu vào tường, che chắn toàn bộ cơ thể cậu.
Trương Quế Nguyên _Anh
Trương Quế Nguyên _Anh
Bịt tai lại. (nói nhanh, mắt vẫn khóa chặt đối thủ)
Trong vài giây ngắn ngủi, mọi thứ như hỗn loạn — tiếng đánh nhau, tiếng bàn ghế đổ, tiếng thở gấp. Khi mọi thứ yên, hai kẻ lạ đã nằm gục trên sàn, thở dốc.
Quế Nguyên đứng đó, thở nặng, máu rỉ ở khóe môi. Anh cúi xuống, ôm Hàm Thuỵ vào ngực thật chặt:
Trương Quế Nguyên _Anh
Trương Quế Nguyên _Anh
Anh đã nói rồi… em chỉ an toàn khi ở cạnh anh. (siết vòng tay, giọng vừa ấm áp vừa nguy hiểm)
Hàm Thuỵ muốn tin… nhưng trong đầu lại hiện lên câu hỏi: “An toàn… hay bị giam cầm?”
----
t/g sociu ~!♡
t/g sociu ~!♡
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play