Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi nghĩ ngơi, nhanh chóng tới tiết học buổi chiều, phòng học lớp 11A1 tràn ngập ánh nắng nghiêng qua khung cửa sổ.
Cả lớp vừa kết thúc giờ sinh hoạt, cô chủ nhiệm quyết định thay đổi chỗ ngồi vì hiện tại mới đầu năm các học sinh tự chọn chỗ quá ồn ào.
" Lần này cô sẽ xếp theo bảng điểm học kỳ trước kết hợp chiều cao, ai cao sẽ ngồi bàn sau, thấp hơn ngồi trước. " Cô vừa nói vừa cầm danh sách.
Lũ con trai cao kều lập tức mừng rỡ, ai cũng biết bàn cuối vừa mát, vừa dễ trốn học bài. Nhưng cũng vì thế mà nó trở thành “đất vàng” tranh giành ngầm.
Tuyết Nhan, với chiều cao 1m65, hiển nhiên không thuộc nhóm thấp bé, nhưng cũng không quá cao để bị đẩy xuống cuối. Cô vốn chẳng bận tâm, chỉ muốn một góc yên tĩnh chỗ nào gần cửa sổ là ổn.
Thế nhưng, số phận trêu ngươi khi cô đọc sự thay đổi cuối cùng.
" Bàn cuối, dãy cửa sổ. An Hạo và Tuyết Nhan. " - Cô chủ nhiệm đọc.
Cả lớp “ trời ơi” kéo dài, kèm theo vài tiếng đập bàn bất lực, An Hạo thì cười như vừa trúng số, còn Tuyết Nhan chỉ khẽ chau mày.
" Cô ơi, em có thể đổi chỗ không ạ? " - Cô cất giọng điềm tĩnh.
" Không được, cô xếp để các em hỗ trợ nhau học tập." - Cô chủ nhiệm trả lời dứt khoát.
Vậy là hết đường thoát thật rồi. Tiết tiếp theo, khi cả lớp chuyển chỗ, An Hạo đã nhanh chân chiếm luôn ghế bên trong, gần tường.
" Này, cậu ngồi bên ngoài đi, tôi muốn ngồi trong. " Tuyết Nhan chống tay lên bàn.
" Không được, tôi chiếm trước rồi, luật bất thành văn ai ngồi trước thì giữ chỗ nhá. "
" Cậu tính trẻ con thế à? "
" Trẻ con gì, đây là chiến lược, tôi ngồi trong thì cậu muốn ngắm bên ngoài thì phải nói chuyện với tôi kêu tôi né ra, như vậy tôi sẽ dễ bắt chuyện hơn. "
Cô im lặng vài giây, rồi bất ngờ cúi xuống, xách cả cái bàn kéo xịch sang một bên, đi vòng ra ghế bên trong và ngồi xuống.
An Hạo ngẩn người, sau đó bật cười.
" Ghê nha, tiểu thư mà cũng dùng biện pháp mạnh."
" Cậu nói nhiều quá. "
" Không sao, từ từ rồi cậu sẽ thấy ngồi cạnh tôi là quyết định đúng đắn nhất đời. "
Tiết Toán bắt đầu, thầy giáo vừa quay lên bảng, An Hạo đã mở cuốn vở trắng tinh, rồi nghiêng sang thì thầm:
" Cậu giải giúp bài này đi. "
" Cái gì vậy, cậu chưa nghe đề mà. "
" Tôi muốn chuẩn bị tinh thần trước. "
Tuyết Nhan thở dài, quay mặt vào bài giảng, nhưng mười phút sau, cậu lại xé một mảnh giấy, vẽ hình mặt cười to tướng rồi đẩy sang cô.
" Tập trung đi. " - Cô đẩy lại.
" Nhưng tôi đang tập trung vào cậu. "
Câu nói làm bút của cô khựng lại một nhịp, nhưng cô lập tức giả như không nghe thấy.
Giờ ra chơi, nhóm bạn nam ở bàn bên kéo đến. Một cậu tóc húi cua cười hề hề.
" Này, An Hạo, đổi chỗ với tao đi, để tao ngồi cạnh Tuyết Nhan. "
" Không đời nào! " - An Hạo ôm bàn như bảo vệ kho báu.
" Đổi một tuần thôi, tao cho mượn truyện mới, không có nó tao không vượt nổi bài kiểm tra đâu. "
" Không! "
" Tao trả công thêm một lon nước ngọt. "
" Cũng không! "
Cuộc “mặc cả” chưa kịp ngã ngũ thì Trần Dao bước vào, tay chống hông.
" Các ông làm gì vậy? Đây là lớp học, không phải chợ."
" Bọn tôi đang thương lượng một thương vụ lịch sử đấy. " An Hạo cười gian.
" Thương vụ gì? " - Trần Dao hỏi, liếc sang Tuyết Nhan.
" Thương vụ đổi chỗ. " - Tuyết Nhan thở dài
" À hiểu rồi, tóm lại là cậu bạn mới chuyển vào này sợ mất cơ hội chọc bà bạn tôi, nên không muốn nhường chỗ cho ai hết. "- Trần Dao kết luận, khiến cả nhóm cười ồ.
Tuyết Nhan không nói gì, chỉ cầm sách đứng dậy đi ra ngoài. An Hạo lập tức chạy theo:
" Này, tôi đùa thôi mà, đừng giận. "
" Tôi không giận, chỉ thấy phiền. "
" Phiền bây giờ thôi, mai mốt quen rồi sẽ thấy vui đó. "
" ... "
Cậu nói với nụ cười dễ ghét nhưng ánh mắt lại rất thật. Tuyết Nhan chợt thấy thật khó phản bác.
Buổi học ngày hôm nay kết thúc, khi cả lớp đang thu dọn sách vở, An Hạo nghiêng sang nhìn Tuyết Nhan
" Này, mai nhớ đến sớm nhé. "
" Để làm gì? "
" Giữ chỗ, kẻo có kẻ dám “cướp” ghế của tôi. "
" Ghế của cậu? "
" À nhầm… ghế của chúng ta. "
Tuyết Nhan khẽ lắc đầu. Cô biết, từ lúc bị xếp chung bàn, cuộc sống yên ắng của mình đã chính thức đi tong.
Updated 36 Episodes
Comments
Hải Triều Phiêu Bạc
Bằng tui ne
2025-08-17
0