Chương 4 – Ngày săn bắn

Sáng sớm hôm săn bắn, sân trước hoàng cung náo nhiệt hẳn. Hàng chục con ngựa quý buộc dọc hành lang, lông bóng mượt, đeo yên thêu kim tuyến. Quan lại, tướng quân, công tử nhà quyền thế tụ tập thành từng nhóm, nói cười rộn rã, nhưng ánh mắt ai cũng liếc nhau ngầm đánh giá.
Duy vừa bước ra đã bị chói mắt bởi y phục săn bắn của Quang Anh — áo giáp nhẹ màu đen viền đỏ, mái tóc buộc cao, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám đông. So với những kẻ cố làm màu, khí thế của y lại càng nổi bật.
Quang Anh
Quang Anh
Lại gần đây./ngoắc tay/
Đức Duy
Đức Duy
Ngài… chắc ta cần đi theo không?
Đức Duy
Đức Duy
Trong truyện, cái vụ săn bắn này…
Quang Anh
Quang Anh
Chính vì ngươi biết./nhìn thẳng vào mặt cậu/
Quang Anh
Quang Anh
Ngươi đi theo, ta mới yên tâm.
Duy lắc đầu cười gượng.
Đức Duy
Đức Duy
Yên tâm? Ngài có ngựa, có kiếm, có võ, còn ta… có hai chân và một cái miệng.
Quang Anh
Quang Anh
Hai thứ đó… nhiều khi cứu mạng hơn kiếm.
Giọng Quang Anh hạ thấp, như nói cho riêng cậu nghe.
Quang Anh
Quang Anh
Đừng quên, hôm ở dịch quán… nếu ngươi không hét, ta đã bị đâm rồi.
Cậu đành cứng họng, chỉ thầm than.
Đức Duy
Đức Duy
*Lần này mà chết hụt nữa thì mình không xuyên về được nữa*
Khi đoàn người chuẩn bị xuất phát, Thẩm Lạc từ đâu tiến lại, mỉm cười
Thẩm Lạc
Thẩm Lạc
Quang tướng quân, hôm nay chắc sẽ vui lắm đây.
Quang Anh không cười, chỉ gật nhẹ.
Quang Anh
Quang Anh
Vui hay không, còn phải xem… ai là người về cuối cùng.
Ánh mắt hai người giao nhau một thoáng, ẩn chứa thứ gì đó như những lưỡi kiếm chạm nhẹ, rồi tách ra. Duy đứng cạnh mà cảm giác gáy lạnh buốt.
Khi đoàn săn tiến vào rừng, tiếng vó ngựa đập lên mặt đất tạo thành nhịp dồn dập. Hương lá thông và đất ẩm trộn vào nhau, gió mang theo tiếng chim hót xen lẫn vài âm thanh lạ — tiếng sột soạt đâu đó mà Duy không thể xác định được.
Quang Anh
Quang Anh
Ngồi vững.
Quang Anh nghiêng người nói, tay siết nhẹ dây cương.
Đức Duy
Đức Duy
Ngài… thấy gì sao?
Duy hạ giọng, mắt đảo quanh.
Quang Anh
Quang Anh
Quá yên tĩnh./đảo mắt quét một vòng/
Quang Anh
Quang Anh
Trong rừng săn, nếu im lặng thế này… là có kẻ cố tình dọn đường.
Một tiếng sáo vang lên xa xa. Thẩm Lạc cưỡi ngựa song song, nụ cười vẫn giữ nguyên.
Thẩm Lạc
Thẩm Lạc
Có vẻ hôm nay trời ủng hộ chúng ta, không thú dữ nào dám tới gần.
Quang Anh
Quang Anh
Hay là có người dọn chúng đi trước?
Quang Anh hỏi ngược.
Thẩm Lạc
Thẩm Lạc
Ồ.../nhún vai/
Thẩm Lạc
Thẩm Lạc
Nếu đúng thế, chẳng phải càng an toàn sao?
Duy ngồi sau lưng y không kìm được, chen vào.
Đức Duy
Đức Duy
An toàn cho ai mới được?
Thẩm Lạc
Thẩm Lạc
Cho những người biết điều, tiểu huynh đệ./liếc cậu/
Câu nói ấy khiến Duy rùng mình. Rõ ràng hắn đang nhắc đến chuyện tối qua.
Một lúc sau, đoàn tách thành từng nhóm nhỏ. Quang Anh ghé sát tai Duy.
Quang Anh
Quang Anh
"Nghe kỹ. Nếu thấy ngựa có dấu hiệu bất thường, lập tức nhảy xuống"
Đức Duy
Đức Duy
Nhảy xuống? Từ đây xuống đất?/trợn mắt/
Đức Duy
Đức Duy
Ta không biết lộn ba vòng giữa không trung đâu!
Quang Anh
Quang Anh
Thì đừng lộn.
Quang Anh
Quang Anh
Rơi sao cho không gãy xương là được.
Đức Duy
Đức Duy
"Ngài nói chuyện an ủi người khác tệ thật đấy"/lầm bầm/
Quang Anh không đáp, nhưng bàn tay siết nhẹ dây cương hơn. Từ khóe mắt, y thấy một bóng đen lẩn nhanh trong bụi rậm, tay cầm vật gì đó lóe ánh kim…
Chỉ một thoáng sau, con ngựa của Quang Anh bỗng hí vang, dựng cả hai chân trước lên.
Quang Anh
Quang Anh
GIỮ CHẶT!
Quang Anh quát, nghiêng người kìm cương.
Duy lập tức cảm thấy phần yên dưới mình rung dữ dội, như có thứ gì đang cứa vào bụng ngựa. Ngay lúc đó, từ bụi cây bên trái, một tiếng “vút” xé gió lao thẳng về phía Quang Anh.
Đức Duy
Đức Duy
CẨN THẬN!
Duy hét, không nghĩ ngợi, ôm chặt lấy vai y, kéo mạnh sang một bên.
Mũi tên sượt qua, ghim phập vào thân cây sau lưng. Con ngựa hoảng loạn, lao thẳng về phía trước như mất kiểm soát.
Quang Anh
Quang Anh
NHẢY XUỐNG!/gầm lên/
Đức Duy
Đức Duy
Ngài thì sao?!/vẫn bám chặt/
Quang Anh
Quang Anh
TA ĐỠ ĐƯỢC, NGƯƠI THÌ KHÔNG!
Y quát lại, rồi dùng một tay hất mạnh cậu xuống khỏi lưng ngựa.
Duy lăn mấy vòng trên đất, vừa kịp ngẩng đầu thì thấy Quang Anh kéo mạnh dây cương, xoay người, rút cung bắn trả. Mũi tên của y bay thẳng vào bụi rậm, kèm theo tiếng kêu đau và tiếng loạt xoạt bỏ chạy.
Đức Duy
Đức Duy
CÓ BẪY Ở CHÂN NGỰA! DÂY THÉP HOẶC GAI GÌ ĐÓ!/gào lên/
Quang Anh
Quang Anh
Biết rồi!
Quang Anh đáp, hạ cung, nhảy khỏi yên. Con ngựa thở hổn hển, bọt trắng trào ở miệng.
Lúc này, vài kỵ sĩ khác phóng đến. Người dẫn đầu chính là Thẩm Lạc, nụ cười mỉm như không có chuyện gì.
Thẩm Lạc
Thẩm Lạc
Tướng quân gặp sự cố sao? May là không sao nhỉ?
Đức Duy
Đức Duy
“May” à?/đứng bật dậy, mắt nhìn hắn đầy cảnh giác/
Đức Duy
Đức Duy
Ta thấy giống như có người tính toán trước thì đúng hơn.
Thẩm Lạc chỉ nhướn mày, vẫn lịch sự.
Thẩm Lạc
Thẩm Lạc
Ngươi nghi ngờ ai?
Quang Anh bước lên, chắn giữa hai người.
Quang Anh
Quang Anh
Không cần nghi ngờ, chỉ cần nhớ… ai là người cười cuối cùng.
Không khí đặc quánh. Thẩm Lạc nhìn y một lúc lâu, rồi cười nhạt.
Thẩm Lạc
Thẩm Lạc
Hy vọng hôm nay ngài vẫn là người đó.
Nói rồi, hắn giật cương quay ngựa bỏ đi, để lại khoảng rừng im ắng đầy mùi nguy hiểm.
Quang Anh
Quang Anh
Từ giờ, không được rời tầm mắt của ta nửa bước./nhìn quanh, rồi quay sang Duy/
Đức Duy
Đức Duy
Tin ta đi, tôi chẳng muốn chạy lung tung đâu… trừ khi muốn chết.
Hai người dẫn ngựa đi sâu hơn vào rừng, cố tránh xa những kẻ khác. Ánh sáng xuyên qua tán lá tạo thành từng vệt đứt quãng trên gương mặt Quang Anh, làm đôi mắt y càng sắc hơn.
Đức Duy
Đức Duy
Chắc chắn đây là bẫy.
Đức Duy
Đức Duy
Ta nghe rõ tiếng ai đó giật dây từ trong bụi.
Quang Anh
Quang Anh
Không chỉ bẫy.
Quang Anh
Quang Anh
Chúng muốn ngựa hoảng, ta mất thăng bằng, và… một mũi tên “lạc” sẽ kết thúc mọi chuyện.
Đức Duy
Đức Duy
Y chang truyện./nhăn mặt/
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng ngài sống sót rồi, vậy bước tiếp theo của chúng là gì?
Quang Anh dừng bước, quay sang nhìn thẳng.
Quang Anh
Quang Anh
Làm ngươi im miệng.
Đức Duy
Đức Duy
Này, ta đang giúp ngài đấy nhé!/trợn tròn mắt/
Quang Anh
Quang Anh
Ta biết./gật nhẹ/
Quang Anh
Quang Anh
Chính vì thế… ngươi sẽ là mồi nhử.
Đức Duy
Đức Duy
CÁI GÌ?!
Duy gần như hét.
Đức Duy
Đức Duy
Ngài có nhầm không? Tôi đâu phải con mồi!
Quang Anh
Quang Anh
Không phải con mồi, chỉ cần khiến chúng tin là ngươi có thông tin quan trọng.
Quang Anh
Quang Anh
Bọn chúng sẽ theo ngươi… và ta sẽ theo bọn chúng.
Duy nhìn y, cảm giác rõ ràng là mình vừa bị “bán” nhưng vẫn phải gật đầu.
Đức Duy
Đức Duy
Nếu ta chết thì sao?
Quang Anh
Quang Anh
Không chết.
Y đáp chắc như đinh đóng cột.
Quang Anh
Quang Anh
Vì ta sẽ không để ngươi chết.
Khoảnh khắc đó, giọng y không còn là mệnh lệnh của một tướng quân, mà giống như lời hứa… và nó khiến Duy bất giác im lặng.
Tiếng vó ngựa ở xa vọng lại. Quang Anh nghiêng đầu.
Quang Anh
Quang Anh
Chuẩn bị đi. Chúng đang tới.
Duy nuốt khan, siết chặt tay vào dây cương. Trong đầu cậu chỉ có một câu.
Đức Duy
Đức Duy
*Tại sao mình xuyên vào đây để làm mồi nhử chứ không phải làm nam chính?*
______
Milk
Milk
Hôm nay Milk bận quá mọi người ơi.
Milk
Milk
Học 3 ca luôn chét tui òi
Hot

Comments

NaibMochii🫶☀️

NaibMochii🫶☀️

t mở nguyên cái sở thú zô đây cho koii:)

2025-08-25

0

♡Linnie♡

♡Linnie♡

học dị mệt hong bà

2025-08-25

0

Tongtai lanhlung 1m85 🐼

Tongtai lanhlung 1m85 🐼

Tui cg z nè 😭

2025-08-25

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play