Dưới Ánh Đèn Sân Bóng, Chị Thấy Em Lớn

Dưới Ánh Đèn Sân Bóng, Chị Thấy Em Lớn

Chap 1.

Ngày xưa, Luân Phạm luôn cảm thấy Anh Đào như một cái bóng khó chịu. Lúc nào chị cũng kè kè theo, từ chuyện đi học đến chuyện đá bóng. Cậu ghét việc chị ngăn cản mình chơi với những đứa bạn hay gây r trouble. Ghét cả cách chị mắng thẳng mặt giữa đám đông.
Có lần, mới mười ba tuổi, Luân Phạm đã hét lên giữa sân nhà:
Luân Phạm
Luân Phạm
Anh Đào, chị đừng xen vào đời em nữa! Em ghét chị!
Câu nói ấy rơi xuống như một nhát dao, nhưng Anh Đào chỉ im lặng quay đi. Cậu không biết rằng, từ ngày hôm đó, chị vẫn lặng lẽ bảo vệ mình, chỉ là không để cậu thấy.
Nhiều năm trôi qua, khoảng cách giữa hai chị em như một bức tường vô hình. Luân Phạm trưởng thành hơn, bận rộn với những trận đấu, những buổi tập, và ít khi nhớ đến cái bóng trầm lặng của chị ở phía sau.
Thế nhưng tối nay, khi tiếng còi kết thúc trận vang lên, mồ hôi chảy xuống gò má, cậu thấy một dáng người quen thuộc đứng bên hàng rào. Ánh đèn vàng của sân bóng hắt xuống, chiếu lên gương mặt Anh Đào. Không còn vẻ nghiêm khắc ngày xưa, chỉ có một nụ cười khẽ và đôi mắt ấm áp.
Chị bước tới, đưa cho cậu chai nước mát lạnh.
Anh Đào
Anh Đào
Uống đi, kẻ cứng đầu.
Luân Phạm hơi khựng lại, như thấy cả một chuỗi ký ức ùa về — những lần bị mắng, những lần bị ngăn cản, và cả bóng lưng âm thầm rời đi năm mười ba tuổi. Cậu nhận lấy chai nước, giọng nhỏ:
Luân Phạm
Luân Phạm
... Cảm ơn chị
Anh Đào
Anh Đào
// Chỉ khẽ gật đầu //
Dưới ánh đèn sân bóng, Luân Phạm chợt nhận ra, suốt những năm tháng cậu nghĩ mình bị trói buộc, thật ra chị chỉ đang dang tay che chở. Lần đầu tiên, cậu thấy mình muốn bước về phía chị, nhưng vẫn có 1 chút sự căm ghét.
Luân Phạm
Luân Phạm
Sao mình luôn tỏ ra ghét chị ấy mà chị ấy vẫn luôn tốt với mình vậy?
Luân Phạm
Luân Phạm
Thôi mặc kệ chị ta!, chỉ là một cái bóng suốt ngày bám người.
Luân Phạm uống một ngụm nước, mắt vẫn không nhìn thẳng chị. Dù trong lòng vừa thoáng một tia ấm áp, cậu vẫn thấy khó chịu. Những ký ức bị mắng trước mặt bạn bè, bị tước mất những buổi đá bóng, bị ép làm những điều mình không muốn… vẫn như những vết sẹo chưa lành hẳn.
Luân Phạm
Luân Phạm
Chị lúc nào cũng vậy...
Lời nói của cậu có 1 chút sự mỉa mai
Luân Phạm
Luân Phạm
Lúc thì im lặng, lúc thì chen vào
Luân Phạm
Luân Phạm
Chả hiểu làm sao nữa
Anh Đào không đáp, chỉ mỉm cười nhạt. Cậu ghét cái nụ cười ấy — nó làm cậu cảm giác như mọi sự bực dọc của mình đều… vô nghĩa.
Luân Phạm
Luân Phạm
Suốt ngày cười, cười cái gì không biết!
Câu nói ấy, chị đã nghe được.
Anh Đào
Anh Đào
* Em ấy thật sự ghét mình sao? *
Anh Đào
Anh Đào
* Mình đã làm gì sai chứ?, mình tệ đến mức vậy hả.. "
____
Tác giả
Tác giả
Há há, hết rồi mong truyện k bị phờ lóp😔
Hot

Comments

thmee🌻

thmee🌻

uii tui ship allsam kiểu chj em mà thấy truyện bà trên tik nên qua đọc nee hjj

2025-08-16

2

Hồng Hà

Hồng Hà

Thôi lỡ r bà ơi, làm biếng sửa lại lắm😞

2025-08-17

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play