Khi Tình Yêu Hoá Thành Cơn Nghiện
chap 1: Bức Tranh của tử thần
Thành phố về đêm ngập trong mưa. Một loạt vụ án mạng kinh hoàng vừa xảy ra – nạn nhân đều bị giết bằng cách tàn bạo, nhưng lại được sắp xếp thành những “tác phẩm nghệ thuật máu”. Cảnh sát gọi hắn là “Kẻ điên vẽ máu”. Đó chính là Lạc Phong.
Cảnh sát Vương
“Mẹ kiếp…lại là một vụ án mạng. Kế bên xác chết là chữ ‘tương’” /ngồi xổm xuống kế bên xác chết/
Cấp dưới cs Vương
“THƯA SẾP! Đã có kết quả dám định. Nạn nhân ban đầu bị siết cổ bất tỉnh, sau đó bị mổ nổi tạng rồi khâu lại, nói chung nguyên nhân gây ra cái chết là mất máu quá nhiều” /vừa đọc vừa run/
Cảnh sát Vương
“Hm…khó rồi đây, lúc nào hung thủ cũng để lại một chữ kế bên nạn nhân cả-“ /nghe tiếng loạc xoạc/
Cảnh sát Vương
“AI ĐÓ?!”- /quay đầu lại/
Hàn Nguyệt
“Là tôi, Hàn Nguyệt…” /bước xuống xe/
Hàn Nguyệt, một sát thủ khét tiếng. Cô là kẻ lạnh lùng, không gắn bó với bất kỳ cảm xúc nào, chỉ sống nhờ vào những hợp đồng máu. Nhưng ở thân phận trước mặt mọi người, cô là một Pháp Y..
Cảnh sát Vương
“Cô đến trễ quá đó” /giọng trách móc/
Hàn Nguyệt
“Xin lỗi nha, đánh nền trước, đánh giặc sau mà” /nói điềm tĩnh, đeo găng tay vào/
Cấp dưới cs Vương
“À, cô Nguyệt-“ /định nói gì đó/
Hàn Nguyệt
“Im, tôi đang làm việc” /bận kiểm tra nạn nhân/
Cảnh sát Vương
“…cậu A, đi theo tôi” /lôi A đi/
Cấp dưới cs Vương
“Ơ-ơ sếp?” /bị lôi đi/
Cảnh sát Vương
“Tôi chắc chắn…Hàn Nguyệt không đơn giản như chúng ta nghĩ” /biểu cảm trở nên nghiêm túc/
Cấp dưới cs Vương
“Ý sếp là, cô ấy luôn im lặng bất thường hả?” /hút thuốc/
Cảnh sát Vương
“Không phải thế, thằng đần. Mà là cách cô ấy-“ /bị chen ngang/
Hàn Nguyệt
“Oh, tôi nghe loáng thoáng gì đó…” /xuất hiện sau lưng Vương/
Cảnh sát Vương
“Ối! Cô làm tôi giật mình đấy…mà cũng chẳng có gì đâu..” /*hả? Cô ấy di chuyển thế nào mà mình lại chẳng để ý?…khó hiểu thật*/
Một nơi đâu đó ở khu ổ chuột trong thành phố Afani. Khi mà cả thế giới chỉ nằm gọn trong một bãi rác hôi thối và tanh rữi…
Nạn nhân xxx
“AGHHH!!!! THA CHO TÔI ĐI! LÀM ƠN!! /đập đầu van xin/
Lạc Phong
“Hm? Nói gì cơ? Tôi không nghe rõ” /ngồi mài dao/
Nạn nhân xxx
“T-tôi còn vợ con ở nhà…!” /giọng run rẩy/
Lạc Phong
“Anh là Nguyễn xxxxx, sinh ngày xx/xx/xxxx. Chưa lập gia đình, chưa có công việc. Từng có 2 bạn gái cũ. Đúng chứ?” /ánh mắt thích thú/
Lạc Phong
“Ôi trời ơi! Tôi thực sự không thể mong đợi được treo cái đầu lâu của anh vào kệ trưng bày đấy!” /ánh mắt Long lanh/
Nạn nhân xxx
“C-cô bị cái quái gì thế?!” /run sợ/
Lạc Phong
“Con mắt của anh…thật đẹp, nhưng sẽ đẹp hơn nếu nó không còn trên mặt anh nữa~” /liếm mũi dao rồi chậm rãi lê lết tới chỗ nạn nhân/
Nạn nhân xxx
“Không…không! KHÔNGGGGG!!!!!!!” /hắn hét lên vang vọng cả một vùng trời/
Tiếng thừng siết rít lên như một con rắn độc quấn quanh cổ. Hắn giãy giụa, bàn tay cào cấu vô ích trong khoảng không. Mỗi hơi thở bị chặn lại, biến thành âm thanh khàn đặc. Trong mắt hắn, thế giới run rẩy, mờ đi… và rồi chỉ còn màu đen nuốt chửng tất cả. Vết hằn ở cổ như một lời thách thức với tất cả các cảnh sát
Lạc Phong
“Ahhh~ cái cảm giác gì đây? Tuyệt vời quá đi mất thôi” /cô nhìn xuống thân thể bất động dưới chân rồi cười lên sung sướng/
Sau khi khám nghiệm tử thi thì Hàn Nguyệt được tan ca. Và đây cũng là lúc…bông Hồng nhuốm máu.
Sếp (sát thủ)
“Ah, Hàn Nguyệt” /ông ta đang ngồi đọc báo và hút thuốc/
Hàn Nguyệt
“Tôi về rồi” /mặt lạnh như băng/
Sếp (sát thủ)
“Hồ sơ mục tiêu ở trên bàn đó” /chỉ chỉ/
Hàn Nguyệt
“Sẵn đây để tôi test súng mới luôn” /mang theo đồ nghề như kim chích, súng, dao,../
Sếp (sát thủ)
“Và nhớ…chỉ tập trung vào mục tiêu, đừng bị thứ gì khác xao lãng” /giọng nói trở nên nghiêm túc/
Hàn Nguyệt
“….” /không cảm xúc/
Hàn Nguyệt
“Tôi đi đây” /điềm tĩnh rời đi/
Sếp (sát thủ)
/*cô ta sẽ lại gây rối nữa đây*/ “haizzz…”
Căn phòng tối chỉ le lói vài ngọn đèn mờ, ánh sáng nhợt nhạt hắt xuống bức tường bê tông loang lổ. Trên sàn, vũng máu đỏ loang ra như một tấm thảm thẫm màu, mùi tanh nồng nặc xộc vào khứu giác.
Hàn Nguyệt bước từng bước lặng lẽ, bàn tay đã sẵn sàng đặt lên cò súng. Cô được giao nhiệm vụ giết một gã phản bội – một kẻ đáng lẽ đang chờ chết dưới nòng súng lạnh lùng của cô. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến bước chân cô khựng lại.
Lạc Phong
“Ah hahahaa!!! Xong rồi! Ôi trời ơi, thật là tuyệt đẹp! Ta quả là một thiên tài~” /liếm một ít máu còn dính trên tay/
Gã đàn ông kia không còn là mục tiêu để cô ra tay. Hắn bị treo lơ lửng bằng những sợi dây thừng, cơ thể vặn vẹo, da thịt rách nát như một bức tượng gãy vụn. Máu nhỏ giọt xuống sàn theo từng nhịp, như tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ tử thần.
Lạc Phong
“Hm…? Ai đó?” /quay mặt nhìn về phía Hàn Nguyệt/
Lạc Phong
“Oh…một con mồi tự tìm tới à?” /liếm môi/
Hàn Nguyệt
/*cái quái gì đây? Cô ta trông thật kinh tởm*/…/nhăn mặt/
Lạc Phong
“Này này, đừng làm thế, ta buồn đấy!” /mắt long lanh/
Lạc Phong. Cô đứng lặng, tay dính đầy máu, đôi mắt sáng rực một niềm khoái lạc điên dại. Trước mặt cô, xác người đã bị “sắp đặt” thành một tác phẩm quái dị: những vết rạch trên da thịt uốn lượn như hoa văn, những mảng máu loang thành hình thù kì dị trên nền xi măng.
Lạc Phong
“Hãy nói đi…đẹp đúng không?” /không hoảng sợ, không che giấu…cô nở nụ cười ma mị/
Trong khoảnh khắc ấy, Hàn Nguyệt nhận ra mình không chỉ đối diện với một kẻ điên, mà còn với một linh hồn méo mó đến mức nguy hiểm… một linh hồn khiến trái tim lạnh lẽo của cô thoáng chốc rung động.
Hàn Nguyệt
“Cô…thú vị thật đó” /mỉm cười/
Lạc Phong
“Thật vinh hạnh cho tôi…” /cừoi toe toét/
Hàn Nguyệt
“Bây giờ, tôi lại muốn tiễn cô về địa ngục” /nhắm nòng súng vào cô/
Lạc Phong
“Hay là cùng tôi tạo ra địa ngục cho hai chúng ta?~” nắm lấy nòng súng của Hàn Nguyệt/
Comments
Mun
Ý tg ghi sai chính tả nè😏
2025-08-18
0