“Chỉ huy!“ Một tên lính hớt hải chạy vào
Tiêu Phong khẽ nhíu mày :“ Chuyện gì mà vội vàng thế?“
“ Đã tìm suốt đêm nhưng không thấy Nhạc tiểu thư đâu. Chỉ thấy.... thấy một cái xác nữ nhân thân hình đầy vết thương. Không biết có phải Nhạc tiểu thư không!“ Tên lính cúi đầu đáp.
Tiêu Phong khẽ nhíu mày, ra lệnh cho Phương Minh:“Phương Minh, ngươi đi điều xem thử đi!“
Phương Minh khẽ ấp úng: “ Ta...ta sao? Nhạc Kỳ Vân từ năm 3 tuổi đã theo phụ thân đến biên cương, ở kinh thành này nào ai biết được mặt nàng. Ta cũng không biết mặt của Nhạc Kỳ Vân trông thế nào , sao ta biết được đó có phải Nhạc Kỳ Vân không?
Trình Tranh tiến đến vỗ vai Phương Minh :“ Chuyện này đơn giản mà. Huynh đi tìm đại ca nàng ta- Nhạc Phi Vũ là biết có phải đấy là Nhạc Kỳ Vân không“
Tiêu Phong chau mày:
“ Phụ thân và muội muội xảy ra chuyện như thế. Nhạc Phi Vũ chắc chắn sẽ hồi kinh, tới lúc đó là biết có phải hay không!“
“ Vậy mọi chuyện cứ như thế đi, ta đi tìm ngỗ tác đến chỗ Nhạc tướng quân xem sao“
“ Vậy biểu ca, ta về phủ đây, không cha ta lại mắng ta “ Nói rồi Trình Tranh nhanh nhẹn chạy ra khỏi Cẩm y vệ không kịp nghe tiếng quát của Tiêu Phong đằng sau: “ Đệ lại trốn học?“
“ Vậy chỉ huy, ta xin phép đi trước.“ Phương Minh hành lễ rồi rời khỏi phòng chính trước cái gật đầu của Tiêu Phong.
Trong căn phòng ồn ào giờ đây chỉ còn lại Tiêu Phong trầm ngâm như suy nghĩ một điều gì đó.
...
Kỳ Vân từ từ mở mắt, phát hiện mình vẫn còn sống, nàng chống tay ngồi dậy thì lại động vào vết thương ở cánh trai trái, cơn đau khiến nàng thốt lên một tiếng.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng của nàng vội vàng chạy vào, ngồi xuống chân giường, ân cần hỏi han người đang nằm : “ Cô nương, cô thấy đỡ hơn chưa? “
Kỳ Vân nghi hoặc nhìn người trước mặt cô- một người thiếu nữ trạc tuổi cô, dịu dàng mà ân cần trước mặt: “Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Đa tạ cô nương! Cô nương là..?“
Ly Nguyệt khẽ mỉm cười, ánh mắt như có nỗi buồn đáp: “Ta tên là Nam Cung Ly Nguyệt, do đại bá nói ta khắc mệnh họ, nên từ nhỉ ta đã sống ở đây rồi. “
“ Còn cô nương thì sao? Tại sao cô lại bị thương nặng như thế?“
Kỳ Vân suy nghĩ một hồi, vội vàng đứng lên hành lễ :“ Cô nương cứ gọi ta là Kỳ Vân là được. Ta tên Nhạc Kỳ Vân. Đại ân cứu mạng của Ly Nguyệt cô nương ta nhất định sẽ trả!“
Ly Nguyệt nghi hoặc hỏi: “Kỳ Vân cô nương, tại sao cô lại bị thương nặng như thế?“
“Ta và phụ thân đang trên đường hồi kinh thì bị ám sát, phụ thân vì cứu ta nên đã mất mạng“ Dứt lời, Kỳ Vân không nhịn được nữa, nỗi uất ức trong lòng, nỗi đau mất cha dường như đã bộc lộ hết qua gương mặt xinh đẹp của nàng, nàng rơi nước mắt.
Ly Nguyệt cảm thấy chua xót.
“Con là con gái của Nhạc tướng quân?“
Giọng nói trầm khàn của một lão bà vang lên từ ngoài cửa. Theo sau đó, một lão bà với mái tóc điểm bạc, được một ma ma đỡ tay, chậm rãi bước vào trong phòng.
Kỳ Vân lấy làm ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi: “Người là ai? Tại sao lại biết con?“
“Ta là tổ mẫu của Ly Nguyệt - Bạch Trúc Trúc. Năm xưa ta vốn là tỷ muội thân thiết với tổ mẫu con, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, nàng đã ra đi...“. Giọng nói mang theo một chút nỗi buồn nhẹ, mang theo vài kí ức xa xăm.
Giọng bà mang theo một chút bi thương, khiến Kỳ Vân bỗng cảm thấy trái tim chùng xuống.
Bạch Trúc Trúc nắm lấy tay nàng, ánh mắt lấp lánh như muốn gửi gắm điều gì:
“Con yên tâm, từ nay về sau, ta nhất định sẽ bảo hộ con thay cho tổ mẫu và mẫu thân con năm đó. Trên đời này, không ai có thể tùy tiện ức hiếp con thêm lần nữa.”
Ly Nguyệt khẽ nắm lấy tay Kỳ Vân, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nàng:
“ Vậy từ nay chúng ta chính là tỷ muội rồi, muội yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ muội!“
Kỳ Vân nhìn hai người trước mặt, lần đầu tiên sau biến cố, nàng cảm nhận được một chút ấm áp, miệng khẽ nói: “ Cảm ơn hai người! “
Kỳ Vân ngồi lặng một lúc lâu, lòng dấy lên một cơn sóng dữ. Ánh mắt nàng dần trở nên kiên định, siết chặt bàn tay, giọng trầm thấp nhưng kiên quyết:
“ Đa tạ mọi người đã cứu con, nhưng con không thể ngồi yên nữa. Mối thù của phụ thân, con nhất định phải trở về biên cương, tìm ca ca để cùng nhau báo thù.”
Vừa dứt lời, Ly Nguyệt sắc mặt nặng nề, ánh mắt đầy lo âu:
“Kỳ Vân, muội… e là không thể đi lúc này.”
Kỳ Vân khẽ giật mình, chau mày:
“ Tại sao ta không thể đi? Lẽ nào còn chuyện gì khác xảy ra?”
Ly Nguyệt cắn môi, khó khăn mở miệng:
“ Mấy hôm trước ta nghe tin Nhạc gia… Nhạc gia mấy ngày nay bị vu oan cấu kết với quân Hồ . Hoàng thượng nổi trận lôi đình đã hạ lệnh thẩm tra. Đại công tử – Nhạc Phi Vũ – vừa về kinh đã bị bắt giam vào ngục. Người trong kinh thành đều xôn xao bàn tán, thanh danh Nhạc phủ bị bôi nhọ. Bây giờ nếu muội vội vàng trở về, e rằng chẳng những không giúp được gì mà còn ảnh hưởng đến bản thân.”
Lời nói như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng Kỳ Vân. Nàng ngẩn người, bàn tay siết chặt vạt áo đến trắng bệch. Trái tim vừa mới cháy bừng ý chí báo thù, nay lại bị trói chặt bởi tin dữ này. Trong đầu nàng, hình ảnh Nhạc gia đời đời trung liệt lại bị vu oan, phụ thân và ca ca anh dũng hiên ngang chiến đấu trên chiến trường, một mất mạng, một lại bị giam cầm trong ngục tối khiến trái tim nàng như bị dao cắt.
Updated 27 Episodes
Comments