Duyên Nợ Nhà Nguyễn – Nhà Hoàng
Lời hứa năm xưa
Cuối thập niên 1880, vùng Nam Kỳ nắng như đổ lửa. Trên con đường đất đỏ dẫn vào dinh Hội đồng Nguyễn, đoàn xe nhà Hội đồng Hoàng rầm rộ tiến vào. Tiếng vó dập dồn, bụi bay mù mịt
Trong đại sảnh, Hội đồng Nguyễn Văn Phúc – dáng người đĩnh đạc, râu bạc nhưng mắt còn sáng – bước ra đón, giọng sang sảng
Cha(Hội đồng Nguyễn)
Chà, anh bạn cũ! Lâu lắm rồi mới thấy nhà Hoàng qua phủ ta
Hội đồng Hoàng Văn Đạt, thân hình cao lớn, nụ cười phóng khoáng, ôm chặt lấy bạn
Cha(Hội đồng Hoàng)
Năm xưa hai ta cùng khởi nghiệp, cùng trải qua bao phen sóng gió. Giờ già rồi, chỉ mong con cháu đời sau giữ trọn giao tình này
Ngồi xuống bàn, rượu rót chan hòa. Trong men say, câu chuyện năm xưa lại dấy lên
Cha(Hội đồng Nguyễn)
//trầm giọng//Anh còn nhớ lời hứa thuở trước chăng? Hai nhà Nguyễn – Hoàng sẽ kết thông gia, để tình bạn này nối dài đời sau
Cha(Hội đồng Hoàng)
//bật cười//Nhớ chứ, sao quên được. Quang Anh nhà anh và Đức Duy nhà tôi, hôn ước coi như định sẵn
Ở bên ngoài hành lang, Nguyễn Quang Anh – chàng trai 18 tuổi, vai rộng, dáng vẻ phong nhã nhưng ánh mắt cứng cỏi – đứng lặng nghe, bàn tay vô thức siết lại. Anh khẽ lẩm bẩm
Nguyễn Quang Anh
Hôn ước ư? Ta chưa từng đồng ý chuyện này…
Ở phía dinh nhà Hoàng, Hoàng Đức Duy – 16 tuổi, gương mặt thanh tú, mắt sáng kiên nghị – đang thử áo dài gấm, nghe tin cha vừa nhận lời ước hôn. Em khẽ cắn môi
Hoàng Đức Duy
Cha thật hồ đồ. Hôn nhân đâu phải món hàng đổi chác…
Đêm đó, ánh trăng hắt lên mái ngói cong cong. Trong hai căn phòng riêng biệt, cả Quang Anh lẫn Đức Duy đều trằn trọc, mỗi người mang một tâm sự
Ở đại sảnh, rượu đã tàn, Hội đồng Nguyễn nâng chén cuối cùng
Cha(Hội đồng Nguyễn)
Vậy coi như đã định. Một ngày không xa, hai nhà ta kết nghĩa sui gia
Tiếng cười sang sảng vang vọng trong đêm. Nhưng bên dưới lớp men rượu ấy, một câu chuyện dài với biết bao thử thách đã bắt đầu mở ra…
Comments