[Jsol×Nicky] Ngôn Ngữ Yêu Thương
Vị khách quen chớm nở
Buổi chiều, ánh nắng xiên qua những tán cây, nhuộm vàng con hẻm nhỏ. Nguyễn Thái Sơn bước chậm lại, tim bỗng đập nhanh một nhịp khi nhìn thấy giàn hoa giấy quen thuộc buông rủ trên mái hiên gỗ.
Nguyễn Thái Sơn
"Mới ba ngày thôi mà đã quay lại rồi"
Nguyễn Thái Sơn
"Chắc mình nghiện cà phê chỗ này thật rồi… hay là nghiện cái gì khác nhỉ?"
Sơn tự lắc đầu, xua đi dòng suy nghĩ vẩn vơ, rồi đẩy cửa bước vào. Tiếng chuông leng keng vang lên, vẫn trong trẻo như hôm đầu tiên
Quán hôm nay đông khách hơn, vài chiếc bàn đã có người ngồi, phần lớn là sinh viên hoặc nhân viên văn phòng ghé đến đọc sách, làm việc. Không khí vẫn dịu dàng: mùi cà phê thoang thoảng, tiếng mèo kêu khe khẽ, ánh đèn vàng hắt xuống bàn gỗ.
Một giọng nam vang lên, kéo Sơn khỏi mạch suy nghĩ. Đó là cậu nhân viên cao gầy sau quầy, đôi mắt nheo lại vì ánh sáng. Anh di chuyển có phần chậm rãi, nhưng bàn tay thì thuần thục khi cầm dụng cụ pha chế.
Nguyễn Thái Sơn
Chào anh. Cho em một latte nhé
Anh gật đầu, môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhẹ. Cô nhân viên tóc ngắn đi ngang qua, cũng mỉm cười với Sơn. Cô giơ tay làm vài động tác ký hiệu.
Nguyễn Thái Sơn
À… chị đang nói… ‘xin chào’ phải không?
Cô gật đầu. Đôi mắt cong cong đầy rạng rỡ. Rồi cô lại làm thêm một động tác khác
Nguyễn Thái Sơn
Cái này… là 'cảm ơn' đúng không?
Cô bật cười, gật đầu mạnh mẽ, rồi đi tiếp.
Ngồi xuống chiếc bàn quen cạnh cửa sổ, Sơn khẽ thở ra. Kỳ lạ thật. Chỗ này… càng đến càng thấy dễ chịu. Không giống mấy quán café khác.
Trần Phong Hào
"Cậu ấy… lại đến. Đây là lần thứ ba rồi."
Trần Phong Hào
"Bình thường, khách lạ đến quán vì tò mò về mèo hoặc vì nghe người ta đồn."
Trần Phong Hào
"Họ thường ngồi một lúc rồi biến mất, ít khi quay lại"
Trần Phong Hào
"Nhưng cậu sinh viên này… ánh mắt sáng, lúc nào cũng cười, lại dễ bắt chuyện với mọi người"
Trần Phong Hào
"Cậu ấy rốt cuộc muốn gì?"
Trần Phong Hào
"Nhưng mà… thấy cậu ấy ngồi đó, quán như ấm hơn một chút"
Ly latte được mang ra. Sơn đặt máy ảnh và sổ phác thảo lên bàn, vừa uống vừa vẽ vài đường sơ sài. Cậu muốn ghi lại bố cục bên trong quán – những kệ gỗ xếp tầng, ánh sáng len qua rèm cửa, cả chú mèo đang nằm gọn trong chiếc giỏ đan.
Bỗng cạch – một tiếng động nhỏ vang lên. Cây bút chì lăn khỏi bàn, rơi xuống sàn do một con mèo tam thể vừa nhảy lên.
Nguyễn Thái Sơn
Ê, không được nghịch!
Sơn cúi xuống theo bản năng, nhưng trước cậu đã có một bàn tay nhặt bút lên.
Ngẩng lên, ánh mắt cậu chạm vào gương mặt quen thuộc. Anh chủ quán.
Khoảnh khắc ngắn ngủi, tay chạm tay. Ngón tay anh hơi mảnh nhưng chắc chắn. Sơn vội rụt lại, tim như lỡ nhịp.
Anh đặt bút lên bàn, rồi ánh mắt khẽ lướt qua cuốn sổ phác thảo của Sơn. Vài nét vẽ còn dang dở, nhưng đủ để nhận ra: đó chính là không gian quán.
Anh dừng lại, hơi sững người
Trần Phong Hào
"Cậu ấy… đang vẽ nơi này sao?"
Cuốn sổ nhỏ xuất hiện trong tay anh. Nét chữ nắn nót
Trần Phong Hào
[Cậu thích chỗ này à?]
Sơn thoáng ngập ngừng, rồi cười
Nguyễn Thái Sơn
Ừ… tôi thấy chỗ này rất ấm áp
Anh khẽ cúi đầu, ánh mắt dịu lại. Rồi viết thêm một dòng
Trần Phong Hào
[Nơi này… cũng là ngôi nhà của tôi]
Sơn đọc xong, lòng chợt dâng lên một cảm giác khó gọi tên. Cậu nhìn anh lâu hơn một nhịp, muốn nói điều gì đó, nhưng rồi chỉ im lặng, mỉm cười.
Thời gian trôi chậm rãi. Sơn ngồi thêm một lát, trò chuyện lặt vặt với cô nhân viên tóc ngắn bằng vài ký hiệu mới học. Anh nhân viên pha chế thỉnh thoảng hỏi thăm một hai câu, giọng trầm ấm và thân thiện.
Tất cả khiến Sơn cảm thấy như mình không phải khách lạ, mà là một phần nhỏ trong cái quán đặc biệt này.
Khi đứng dậy chuẩn bị về, cô nhân viên chống nạng đi ngang, buột miệng cười trêu
Nhân viên
Cậu này bắt đầu thành khách quen rồi nhỉ?
Nguyễn Thái Sơn
Ờ… chắc vậy
Cô chỉ cười, không nói thêm
Trần Phong Hào
"Khách quen… ừ."
Trần Phong Hào
"Cậu ấy có thật sự sẽ trở thành khách quen không?"
Trần Phong Hào
"Hay chỉ đến dăm ba lần rồi biến mất như bao người khác?"
Trần Phong Hào
"Nhưng mà… nếu cậu ấy cứ đến mãi, liệu mình có thể quen với cảm giác này không?"
Trần Phong Hào
"Cảm giác có ai đó nhìn mình, trò chuyện với mình, và coi nơi này thật sự là “nhà”…"
Sơn bước ra khỏi quán. Bầu trời đã ngả sang màu hoàng hôn, nắng chiều dịu như mật ong trải xuống con hẻm nhỏ.
Trước khi đi, cậu quay đầu lại. Qua khung kính, bóng dáng anh chủ quán mờ hiện: ngồi lặng lẽ bên quầy, một chú mèo trắng nằm bên cạnh
Nguyễn Thái Sơn
"Mình… chắc chắn sẽ còn quay lại."
Comments
미Yuuko
Toi cần một lời giải thích từ bà t/g.. Tại sao Hào cụa toi lại ô vờ linh tinh dị hả? 🤨🤨
2025-08-22
1
미Yuuko
Èo ơi soft thế.. 🥹🥹 Nhưng mà chắc là nhỏ Sơn học ngôn ngữ kí hiệu vì ai đó rồi he 🤭🤭
2025-08-22
1
gáy hết mình vì otpp
ánh mắt ta chạm nhouuu
2025-08-20
1