[Jsol×Nicky] Ngôn Ngữ Yêu Thương

[Jsol×Nicky] Ngôn Ngữ Yêu Thương

Cánh cửa nhỏ trong hẻm

Lưu ý: "ABC": suy nghĩ [ABC]: lời nói được truyền đạt qua giấy bút, điện thoại, ngôn ngữ kí hiệu (tùy tình huống)
Con hẻm nhỏ nằm lọt thỏm giữa hai tòa nhà cao tầng, yên tĩnh đến mức nếu không vô tình bước nhầm, Nguyễn Thái Sơn hẳn chẳng bao giờ phát hiện ra.
Cậu vốn chỉ định đi dạo tìm vài góc kiến trúc thú vị để chụp ảnh làm tư liệu cho bài tập, vậy mà đôi chân lại dẫn vào đây.
Khung cảnh trước mắt khiến Sơn bất giác dừng lại. Giữa dãy tường xám đơn điệu, một ngôi nhà nhỏ với mặt tiền ốp gỗ sáng màu nổi bật hẳn lên.
Trên mái hiên là giàn hoa giấy nở rộ, những cánh hoa đỏ hồng rủ xuống, khẽ lay động trong nắng chiều. Tấm bảng gỗ treo trên cửa ghi vài chữ: “Cat’s Home.”
Sơn bật cười khe khẽ
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
"Quán café mèo sao? Ở chỗ này á?"
Cánh cửa kính trong suốt hé mở, bên trong thoáng thấy bóng dáng vài con mèo đang nằm vắt vẻo trên kệ gỗ. Chẳng hiểu sao, trái tim cậu khẽ động. Bước chân đưa đẩy, Sơn đẩy cửa bước vào.
Một tiếng chuông leng keng vang lên. Không khí mát dịu cùng mùi cà phê thoang thoảng lập tức bao quanh. Không gian nhỏ, chỉ tầm năm sáu chiếc bàn, nhưng sắp xếp gọn gàng, ấm áp như một căn nhà. Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính, hắt xuống sàn những vệt sáng lung linh.
Meo~
Một con mèo tam thể từ trên kệ bất ngờ phóng xuống, chạy vòng quanh chân cậu, rồi thản nhiên bật lên… vai Sơn.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ối, này, này!
Sơn luống cuống, tay không biết đặt đâu. Cậu xoay một vòng, suýt làm ngã cái ghế bên cạnh.
Một bóng người bước tới. Động tác nhanh mà dịu dàng, anh bế chú mèo xuống, khẽ vuốt lưng nó. Đôi mắt đen láy của anh ngước lên nhìn Sơn, trong ánh nhìn ấy có gì đó vừa trấn an vừa như cười.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
[Xin lỗi… mèo con hơi nghịch]
Giọng nói ấy không cất lên bằng âm thanh, mà bằng những nét chữ gọn gàng trong cuốn sổ nhỏ anh vừa giơ ra.
Sơn chớp mắt
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
À… không sao. Em—à, tôi ổn
Anh chủ quán khẽ gật đầu. Không nói thêm, chỉ cúi xuống đặt mèo lại vào ổ, sau đó lặng lẽ quay đi.
Lần đầu tiên trong đời, Sơn gặp một người tiếp xúc với mình như thế. Không lời chào hỏi, không câu nói khách sáo, chỉ có nụ cười và vài dòng chữ… Vậy mà kỳ lạ thay, cậu lại thấy dễ chịu, thậm chí muốn ở lại lâu hơn.
Sơn ngồi xuống một bàn gần cửa kính. Một cô nhân viên tóc ngắn nhanh nhẹn tiến đến, đưa thực đơn. Cậu gọi một ly latte, tranh thủ lấy máy ảnh chụp vài góc.
Những kệ gỗ chằng chịt, mèo nằm lười biếng, ánh sáng hắt xiên qua rèm… tất cả đều rất “có chất liệu” cho bài tập kiến trúc.
Ly latte nóng được mang ra, vẽ hình trái tim bằng lớp bọt sữa. Sơn nhấp thử, vị béo ngậy lan khắp đầu lưỡi. Cậu bật cười, thì thầm
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Không tệ chút nào
Khi ngẩng lên, ánh mắt tình cờ chạm vào bóng dáng anh chủ quán sau quầy. Anh đang cúi xuống lau ly, động tác chậm rãi, dịu dàng đến mức khiến người ta thấy an lòng.
Trên vai anh, một chú mèo trắng ngồi gọn, ngoan ngoãn như món trang sức sống.
Sơn thoáng nghĩ
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
"Người này… có vẻ có chút khác biệt, nhưng cũng không hề xa cách"
Buổi chiều trôi qua nhanh. Sơn rời quán, lòng mang theo một chút tiếc nuối. Cậu đã định sẽ quay lại, có lẽ vào dịp nào đó khác.
Nhưng trời vốn chẳng chiều lòng người. Vừa bước ra khỏi hẻm, một trận mưa lớn đổ xuống, nặng hạt đến mức không kịp mở ô. Người đi đường hối hả, còn Sơn thì cuống cuồng chạy
Trong cơn mưa trắng xóa, cậu nhớ lại cánh cửa gỗ nhỏ sau lưng. Không suy nghĩ thêm, Sơn quay ngược lại.
Tiếng chuông leng keng vang lên lần thứ hai.
Không gian quán khi trời mưa mang một vẻ đẹp khác hẳn: ánh đèn vàng được bật lên, hắt xuống bàn ghế sắc màu ấm áp. Bên ngoài, mưa rơi tí tách gõ lên cửa kính, tạo thành nhịp điệu dịu dàng. Tiếng mèo kêu khe khẽ hòa lẫn, tựa bản nhạc an yên.
Sơn ngồi xuống một góc khuất. Quần áo dính mưa khiến cậu hơi lạnh. Một tách cacao nóng nhanh chóng được đặt trước mặt
Sơn ngẩng lên. Vẫn là anh chủ quán. Không nói gì, chỉ đặt nhẹ ly xuống, rồi kéo ghế trống bên cạnh, đưa cuốn sổ về phía cậu. Trên trang giấy viết
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
[Mưa to quá. Ngồi nghỉ một lúc đi]
Sơn mỉm cười, gật đầu.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Cảm ơn
Anh khẽ đáp lại bằng một ánh nhìn hiền dịu. Rồi, như không cần thêm ngôn ngữ nào, anh quay đi tiếp tục công việc.
Sơn chạm tay vào ly cacao. Hơi ấm lan ra, xua đi cái lạnh. Cậu ngước mắt, bắt gặp hình ảnh anh chủ đang ngồi trong góc, một con mèo cuộn tròn trong lòng, tay khẽ vuốt ve nó.
Ánh sáng vàng dịu phủ xuống gương mặt anh, yên tĩnh và bình thản đến mức khiến người ta chỉ muốn ngắm nhìn mãi.
Ngoài trời mưa rơi trắng xóa. Trong quán, mọi thứ lặng lẽ, an nhiên. Và trong khoảnh khắc ấy, Sơn bất giác nhận ra
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
"Có lẽ, mình vừa bước vào một thế giới hoàn toàn khác"
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
"Một thế giới nhỏ bé nhưng ấm áp"
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
"Được bao bọc bởi những con mèo, hương cà phê, và một nụ cười im lặng khó quên"
Hết chap
Hot

Comments

미Yuuko

미Yuuko

Bà t/g bao nhiu điểm văn? Khai mau =))

2025-08-21

1

gáy hết mình vì otpp

gáy hết mình vì otpp

tr sốp chăm ra fic v sốp oi bt vậy toi thích lắm koooo 😾💕

2025-08-20

1

Rùa 🐢

Rùa 🐢

chờ mãi ko thấy fic end , đói quá ko chịu nổi nx , cuối cùng vẫn đọc

2025-08-31

1

Toàn bộ
Chapter
Chapter

Updated 47 Episodes

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play