[VănHàm/WenHan] Khi Ống Kính Chạm Vào Hoa
Khi Nắng Dừng Lại Trên Vai
Khi Nắng Dừng Lại Trên Vai
Sáng hôm sau, ánh nắng đổ xuống từ rất sớm, vàng óng như mật. Ngoại ô vẫn còn hơi sương, những giọt sương đọng trên cánh tulip lấp lánh như thủy tinh
Bác Văn vốn dĩ không có thói quen dậy sớm, nhưng ở nơi này, anh lại tỉnh giấc khi trời vừa hửng sáng. Có lẽ vì yên tĩnh, có lẽ vì trong lòng anh vẫn còn vương chút dư âm của buổi chiều hôm qua.
Anh bước xuống sân. Không khó để tìm thấy Kỳ Hàm.
Cậu đang ở ngoài vườn, một tay ôm thùng gỗ nhỏ, một tay dùng kéo tỉa lá. Vẫn là bộ đồ quen thuộc: áo phông trắng, yếm vải xanh nhạt, quần xắn lên đến mắt cá, dưới chân chỉ là đôi dép cao su cũ. Mái tóc còn hơi ẩm vì mới gội
Bác Văn đứng cách một đoạn, bất giác đưa máy lên
Âm thanh ấy khiến Kỳ Hàm ngẩng lên ngay lập tức. Đôi mắt sáng chạm vào anh, rồi cong cong thành nụ cười:
Bác Văn hạ máy, giọng anh trầm và ngắn gọn như mọi khi
Dương Bác Văn
Tôi… chưa về
Kỳ Hàm cười lớn hơn, đôi gò má hồng nhạt trong nắng:
Tả Kỳ Hàm
Thế thì tốt. Anh ở lại lâu chút, hoa sẽ vui
Cậu đáp tự nhiên như thể đó là lẽ hiển nhiên
Tả Kỳ Hàm
Anh không thấy à?
Tả Kỳ Hàm
Người lạ đến, hoa sẽ nở rực rỡ hơn. Chúng cũng thích được ngắm nhìn, giống như người vậy
Bác Văn im lặng. Anh không tin hoa có cảm xúc, nhưng cái cách Kỳ Hàm nói, khiến người ta muốn tin.
Anh bước gần hơn, dừng lại bên cạnh cậu. Trong chiếc thùng gỗ là vài bông tulip đã bị gãy cuống, cánh hoa rủ xuống nhưng vẫn rực rỡ.
Dương Bác Văn
Những bông này…
Tả Kỳ Hàm
Ừ, bị gió quật đêm qua
Tả Kỳ Hàm
Không cứu được nữa, nhưng em vẫn hái về, cắm vào lọ nhỏ. Dù sao chúng cũng đã từng nở đẹp
Câu nói nhẹ tênh, nhưng lại làm lòng Bác Văn chùng xuống. Anh cúi xuống nhìn kỹ từng cánh hoa. Thật kỳ lạ, chưa bao giờ anh để ý kỹ đến một bông tulip sắp tàn như vậy.
Kỳ Hàm nghiêng đầu, nhìn anh chăm chú:
Tả Kỳ Hàm
Anh thích chụp hoa không?
Bác Văn thoáng ngập ngừng, rồi lắc đầu
Dương Bác Văn
Không hẳn. Tôi chụp… bất cứ thứ gì khiến tôi thấy cần giữ lại
Tả Kỳ Hàm
Thế còn hôm qua, anh chụp em vì gì?
Câu hỏi bất ngờ khiến Bác Văn khựng lại. Anh nhìn cậu, đôi mắt trong veo chờ đợi, không chút e ngại.
Một lát sau, anh mới đáp, giọng rất khẽ:
Dương Bác Văn
Vì… em đứng giữa hoa. Và tôi muốn giữ khoảnh khắc ấy
Kỳ Hàm thoáng đỏ mặt, cúi xuống giả vờ bận rộn với mấy cành lá. Nhưng môi cậu cong lên một cách khó che giấu.
Tả Kỳ Hàm
Anh đúng là biết nói lời khiến người khác ngại
Dương Bác Văn
Tôi chỉ nói thật
Một khoảng lặng dịu dàng trôi qua, chỉ có tiếng gió lùa qua vườn.
Kỳ Hàm ngẩng đầu, mắt sáng long lanh:
Tả Kỳ Hàm
Anh có muốn thử không?
Tả Kỳ Hàm
Không khó đâu. Anh cứ làm theo em
Bác Văn hơi bất ngờ. Bàn tay anh quen cầm máy ảnh, chưa từng cầm kéo tỉa cây. Nhưng dưới ánh nhìn đầy mong chờ ấy, anh đưa tay nhận lấy.
Kỳ Hàm tiến lại gần, cúi xuống cạnh anh. Khoảng cách chỉ còn gang tay, hương xà phòng thoang thoảng từ tóc cậu hòa lẫn hương hoa.
Tả Kỳ Hàm
Anh thấy lá này không?
Tả Kỳ Hàm
Bị sâu ăn rồi. Phải cắt bỏ, để cây tập trung nuôi hoa
Bác Văn gật nhẹ, làm theo
Kéo cắt một tiếng, chiếc lá rơi xuống đất.
Kỳ Hàm vỗ tay, ánh mắt lấp lánh:
Tả Kỳ Hàm
Đúng rồi! Anh có năng khiếu đấy
Bác Văn bật cười. Hiếm lắm anh mới cười thật sự, nhưng với cậu trai trước mặt, điều đó đến tự nhiên.
Dương Bác Văn
Năng khiếu… chăm hoa?
Dương Bác Văn
Tôi nghĩ tôi chỉ hợp với cái máy ảnh thôi
Kỳ Hàm lắc đầu, đôi mắt cong cong.
Tả Kỳ Hàm
Chăm hoa với chụp ảnh cũng giống nhau
Tả Kỳ Hàm
Đều phải kiên nhẫn, đều cần ánh sáng, và… đều phải có tình cảm dành cho thứ mình đang làm
Từ “tình cảm” vang lên trong lòng anh, để lại dư âm kỳ lạ
Anh đưa máy lên, chụp thêm một tấm. Trong khung hình, Kỳ Hàm nghiêng người, nắng rơi xuống vai áo phông trắng, cả người như phát sáng.
Dương Bác Văn
Ừ… có lẽ em nói đúng
Kỳ Hàm ngẩng lên, không nghe rõ:
Tả Kỳ Hàm
Anh nói gì thế?
Dương Bác Văn
Không có gì
Cậu nhíu mày nhưng không hỏi thêm, chỉ cười:
Tả Kỳ Hàm
Vậy, hôm nay anh làm phụ tá cho em nhé
Tả Kỳ Hàm
Đổi lại, trưa em nấu cơm cho anh ăn… Được không?
Bác Văn thoáng ngạc nhiên:
Tả Kỳ Hàm
Hoa thì em chăm được, cơm thì em cũng nấu được
Bác Văn nhìn nụ cười ấy, bất giác gật đầu.
Trong khoảnh khắc ấy, nắng dường như dừng lại trên vai Kỳ Hàm, sáng rực đến mức Bác Văn không thể rời mắt.
Xôii 🍙
Vậy là Bác Văn bắt đầu “len vào” nhịp sống của Hàm Bảo rồi đó, vừa có chút ngại ngùng vừa đáng yêu🌷📷
Comments