02. Những Mảnh Ký Ức

Cả hai bước đi dưới tán ô nhỏ, mưa vẫn rơi trắng xóa con đường. Vai anh ướt đẫm, nhưng anh chẳng để tâm, chỉ nghiêng ô thêm về phía em.
Một lúc sau, anh dừng lại trước hiên một quán cà phê nhỏ, ánh đèn vàng hắt ra giữa màn mưa xám xịt.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vào đây trú một chút nhé, kẻo em lạnh thêm.
Em lưỡng lự giây lát rồi khẽ gật đầu. Bước vào bên trong, hơi ấm từ căn phòng nhỏ ùa đến, khác hẳn cái lạnh cắt da của ngoài trời. Mùi cà phê phảng phất, hòa trong tiếng nhạc trầm buồn.
Anh đặt ô xuống, xoay người nhìn em
Anh dẫn em đến bàn bên cạnh cửa sổ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngồi xuống đi, để anh gọi cho em một ly gì đó nóng.
Em nhìn theo dáng người anh, bất giác thấy nơi lồng ngực ấm lên. Chỉ mới gặp lần thứ hai, nhưng sự quan tâm dịu dàng ấy khiến em thấy yên lòng đến lạ.
Khi anh đặt cốc chocolate nóng trước mặt, em siết nhẹ hai tay quanh ly, để hơi ấm truyền vào lòng bàn tay run rấy. Anh ngồi đối diện, ánh mắt bình thản nhưng đầy quan tâm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em không cần phải nói gì cả... chỉ cần để anh ngồi cùng, vậy thôi cũng đủ.
Trong khoảnh khắc ấy, tiếng mưa ngoài kia dường như xa dần. Em nhận ra, có lẽ mình không còn hoàn toàn đơn độc nữa.
Tiếng mưa ngoài cửa kính rì rầm như một bản nhạc xa xăm. Em ngồi ôm lấy cốc chocolate nóng, đôi bàn tay run run dần bình ổn lại. Hơi ấm lan dần vào lòng, nhưng trong ngực vẫn nặng trĩu.
Anh ngồi đối diện, chống cằm nhìn em, ánh mắt dịu dàng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em có muốn kể cho anh nghe không? Về điều khiến em phải ngồi một mình dưới cơn mưa ấy.
Em cắn nhẹ môi, lặng đi vài giây rồi khế cười chua chát
Nguyễn Ngọc Diệp
Nguyễn Ngọc Diệp
Chắc anh sẽ thấy ngốc lắm... Em chỉ là bị phản bội thôi. Người mà em tin nhất, lại chọn cách rời đi cùng người khác.
Anh không ngạc nhiên, cũng chẳng vội an ủi. Anh chỉ im lặng, để em tự thả lỏng. Một lát sau, chị lên tiếng, giọng trầm ấm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không ngốc đâu. Ai yêu chân thành cũng sẽ đau khi bị phản bội. Nhưng em biết không... cơn mưa nào rồi cũng tạnh, và không phải ai rời đi cũng đáng để mình giữ lại.
Nguyễn Ngọc Diệp
Nguyễn Ngọc Diệp
Nhưng em thật sự thấy mình chẳng còn tin được ai nữa.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy thì đừng tin ngay. Cứ từ từ thôi. Chỉ cần nhớ là vẫn còn có người sẵn sàng ngồi cùng em, dù chỉ để lắng nghe.
Anh khẽ cười, nụ cười dịu dàng đến mức khiến em thấy lòng mình run lên
Em ngồi im, hai bàn tay siết nhẹ lấy ly chocolate nóng. Anh nhìn em một lúc rồi khế cười, ánh mắt như gợi nhắc điều gì đó trong quá khứ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngày trước, anh cũng từng giống em.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh luôn cố gắng theo đuổi đam mê ca hát, nhưng bố mẹ không bao giờ ủng hộ, muốn anh sống theo cách họ vạch sẵn. Mỗi lần cất tiếng hát, anh nghe những lời trách mắng, sợ làm họ thất vọng… nhưng trái tim vẫn thôi thúc anh đi tiếp. Nhiều đêm anh khóc thầm, tự hỏi liệu có ai hiểu nỗi cô đơn và áp lực này không.
Em ngẩng lên, nhìn thẳng vào gương mặt anh. Nụ cười nơi khóe môi anh không buồn, nhưng ánh mắt lại thấp thoáng nỗi đau cũ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Có những ngày…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh chỉ muốn bỏ tất cả… nhưng rồi nhận ra, nếu không tự bước đi, chẳng ai có thể nắm tay giúp mình cả.
Anh nhìn em, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định, như muốn nói rằng dù khó khăn, đam mê vẫn xứng đáng được theo đuổi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Có lẽ vì từng trải qua cảm giác đó... nên hôm nay, khi thấy em ngồi dưới mưa, anh không thể bỏ mặc.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim em bất giác rung lên. Em nhận ra, anh không chỉ là một người xa lạ dừng lại vì thương hại, mà là một người thật sự hiểu rõ thế nào là cô đơn và tủi hờn.
Em lặng im một lúc lâu, nghe tiếng mưa gõ nhịp bên ngoài cửa kính. Lởi chị vừa nói như chạm vào một góc sâu trong tim em - góc mà em cứ nghĩ chẳng ai có thể hiểu được. Em cắn nhẹ môi, rồi khẽ thở dài
Nguyễn Ngọc Diệp
Nguyễn Ngọc Diệp
Anh biết không... em cũng từng nghĩ, nếu mình cố gắng hết lòng vì ai đó, họ sẽ trân trọng mình. Nhưng hóa ra em sai rồi.
Nguyễn Ngọc Diệp
Nguyễn Ngọc Diệp
Người em tin tưởng nhât... lại chọn cách phản bội em. Họ năm tay một người khác, dịu dàng với một người khác, trong khi em thì chẳng còn gì ngoài những ký ức ngốc nghếch.
Nguyễn Ngọc Diệp
Nguyễn Ngọc Diệp
Khoảnh khắc ấy, em thấy mình thật thừa thãi...giống như cả thế giới này chẳng còn chỗ cho em nữa.
Anh im lặng, chỉ lặng lẽ nghiêng người đặt tay mình lên mu bàn tay em. Làn da ấm áp ấy khiến em giật mình, nhưng không rụt lại.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em đã trao đi tất cả, nên khi bị phản bội, đau là điều chắc chắn.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh hiểu cảm giác ấy. Giống như ngày xưa, khi anh dồn hết sức để học mang kết quả tốt về cho ba mẹ để họ động lòng cho anh theo đam mê ca nhạc…nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt ganh ghét và sự cô độc. Cả hai chúng ta đều đã từng cố gắng hết lòng, chỉ tiếc là đặt nhầm nơi.
Khoảnh khắc ấy, em ngồi lặng yên, để bàn tay ấm áp của anh phủ lên tay mình. Bao nhiêu ngày qua, em cứ nghĩ mình sẽ mãi chìm trong nỗi buồn tăm tối, chẳng thế ngâng đầu lên nối. Thế nhưng giờ đây, giữa tiếng mưa ngoài cửa kính, em lại thấy tim mình dịu đi.
Nguyễn Ngọc Diệp
Nguyễn Ngọc Diệp
Chỉ mới lần thứ hai gặp nhau thôi... mà em lại thấy anh gần gũi đến lạ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy thì chắc ông trời thương em rồi, nên mới đế em gặp anh thêm một lần nữa.
Anh nghiêng đầu, khẽ trêu
Cả hai bật cười, tiềng cười rất khẽ nhưng đủ để át đi sự nặng nề còn sót lại trong tim em. Ngoài kia, mưa vẫn rơi không dứt, nhưng trong góc quán nhỏ, em biết mình vừa tìm thấy một khoảng ấm áp để tựa vào.
‧₊˚🖇️✩ ₊˚🎧⊹♡
Sân trường sáng sớm rộn ràng tiếng bước chân, tiếng bạn bè ríu rít gọi nhau. Em bước vào cống, cố giữ nhịp thở đều, nhưng trái tim bất giác khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Là cậu ấy. Người từng là cả bầu trời của em. Cậu đang đứng trò chuyện cùng bạn bè, gương mặt rạng rỡ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt sáng ngời ấy, nụ cười ấy... vẫn y nguyên như những ngày đầu, chỉ khác rằng, em đã biết rõ phía sau chúng là một sự phản bội.
Cậu không hề biết em đã nhìn thấy tất cả. Không hề biết em đã chứng kiến sự thân mật quá mức của cậu với người khác. Vẫn hồn nhiên, vẫn vô tư, như thể tình yêu của em chưa từng bị rạn nứt. Em cúi thấp đầu, bước nhanh qua, giấu đi đôi mắt đỏ hoe. Nhưng từng bước chân lại nặng trĩu, như thể đang giẫm lên những mảnh ký ức vỡ vụn.
Nguyễn Minh Quang
Nguyễn Minh Quang
Ngọc Diệp…!!
Tiếng gọi quen thuộc vang lên sau lưng, khiến em khựng lại. Giọng cậu ta chẳng hề thay đổi, vẫn tự nhiên, vẫn mang chút vô tư quen thuộc như bao ngày.
Em xoay người lại, bắt gặp ánh mắt cậu - sáng trong, không một gợn che giấu. Trái tim em chao đảo trong thoáng chốc trước mặt bạn bè, cậu ta cười, đưa tay vầy nhẹ, như thể giữa hai người chưa từng có một vết nứt nào.
Nguyễn Minh Quang
Nguyễn Minh Quang
Hôm nay trông em khá mệt? Em gặp chuyện gì sao.
Em siết chặt quai cặp, mắt nhìn xuống nền gạch, cố gắng không để cảm xúc vỡ òa. Cậu ấy vẫn đứng trước mặt, quan tâm như xưa, mà nào có biết rằng em đã chứng kiến tất cả.
Nguyễn Minh Quang
Nguyễn Minh Quang
À... tối nay rảnh không? Anh định kể em nghe chuyện vui lắm.
Nguyễn Ngọc Diệp
Nguyễn Ngọc Diệp
Em... bận. Em đi trước đây.
Không dám để ánh mắt mình chạm vào cậu thêm lần nào nữa, em quay người bước nhanh, để lại sau lưng nụ cười bối rối của kẻ chẳng hề nhận ra sự thật.
Sau khi em đi được vài bước, em gặp hai đứa bạn thân của mình đang mỉm cười an ủi. Thảo Linh dang vòng tay ra như thể đây là vòng tay ấm áp có thể cho em dựa vào bất cứ nào.
Em không ngần ngại mà ôm lấy Thảo Linh.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
* xoa lưng em *
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Không có gì phải buồn, bọn tao ở đây luôn bên cạnh mày.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Phải đó, chỉ có con gái mới đem lại hạnh phúc cho nhau thôi.
Diễm Hằng đưa tay để lên vai em.
Nguyễn Ngọc Diệp
Nguyễn Ngọc Diệp
Tao không phải là gái cong.
Ngọc Diệp đang dụi mặt vào lòng Thảo Linh, giọng tinh nghịch cất lên.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
* cười nhẹ * Rồi cũng từ thẳng thành cong với bọn tao thôi. Quá dễ với Thảo Linh.
Em không nói gì, mỉm cười nhẹ.
Ngọc Diệp rời khỏi vòng tay của Thảo Linh ra.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chiều nay, lúc tan học bọn mình cùng nhau đi ăn khoai nướng nhé?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ở ngõ bên cạnh trường mình có quán bán khoai nướng ngon lắm. Ăn một lần là mê cả đời.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Được, lâu rồi không ăn khoai nướng thèm quá
Bọn em cùng nhau bước lên lớp vừa nói chuyện với nhau.
Nguyễn Ngọc Diệp
Nguyễn Ngọc Diệp
Nhưng tao chỉ còn vài đồng thôi…
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Không sao! Để Diễm Hằng tao đây, sẽ đãi hai đứa mày một bữa thật no nê!
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Có thể nói bây giờ Diễm Hằng gọi là mẹ tao cũng được.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play