03. Bảo Vệ, Giấu Lòng

Em cùng Thảo Linh và Diễm Hằng bước vào lớp, tiếng cười nói ngoài hành lang dần lùi lại phía sau. Bên trong, vài ánh mắt từ những bạn nữ khẽ lia đến, đầy sự soi mói và không mấy thiện cảm. Lồng ngực em thoáng nặng nề
Nguyễn Ngọc Diệp
Nguyễn Ngọc Diệp
[ Trong lớp mình, vì có hiểu lầm không rõ nguyên nhân với lớp trưởng nên mọi người dường như theo phe lớp trưởng mà không tin tưởng mình. ]
Nguyễn Ngọc Diệp
Nguyễn Ngọc Diệp
[ Chuyện mình trong lớp bị một số bạn nữ khác ganh ghét là chuyện đương nhiên.. ]
Nhưng chưa kịp cúi xuống né tránh thì Thảo Linh đã bước lên nửa bước, giọng chắc nịch
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Có gì mà nhìn dữ thế?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Tụi mình vào lớp thôi.
Dường như bên kia không để ý lời của Thảo Linh nói, tiếp tục đâm chọt.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Kệ họ đi, có bọn tớ ở đây rồi.
Diễm Hằng đặt tay lên vai như thể an ủi em.
Diễm Hằng kéo Thảo Linh và em về chỗ ngồi của mình.
Quỳnh Trang
Quỳnh Trang
Ơ, nhìn kìa… lại đi chung với hai ‘vệ sĩ’ của mình đấy.
Quỳnh Trang nở một nụ cười mỉa mai.
Ngay lập tức, Thảo Linh xoay người lại, ánh mắt sắc lạnh
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Ừ, thì sao? Có vệ sĩ tốt hơn là rảnh rỗi ngồi soi mói người khác
Hiền Nhi
Hiền Nhi
Cũng gan thật, dám ngẩng mặt bước vô lớp.
Mẫn Thương
Mẫn Thương
Làm bộ trong sáng, ai cũng biết chuyện rồi.
Diễm Hằng không nhịn được, khoanh tay, cười nhạt
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Biết chuyện gì cơ? Nếu thật sự biết thì nói thẳng đi, đừng ném đá giấu tay. Ở đây không ai rảnh để nghe mấy lời lén lút đâu.
Quỳnh Trang
Quỳnh Trang
Chẳng phải ai cũng biết cô ta… từng bị bỏ rơi rồi sao? Giả vờ ngây thơ làm gì. Bênh đúng hay sai còn không phân biệt được sao.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nói hay quá nhỉ. Người bị phản bội thì có lỗi gì? Hay mấy cậu thích đứng về phía kẻ phản bội hơn?
Quỳnh Trang kia khựng lại, nhưng vẫn cố cười khẩy
Quỳnh Trang
Quỳnh Trang
Bênh chằm chặp thế… coi chừng lại mang tiếng chung.
Thảo Linh bước lên một bước, giọng dõng dạc
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Mang tiếng gì cũng được. Ít ra bọn này không hèn đến mức lấy chuyện người khác ra làm trò cười.
Lời qua tiếng lại khiến không khí lớp học chùng xuống. Vài bạn khác bắt đầu im lặng, đưa mắt tránh đi, còn em thì lặng lẽ đứng sau hai nhỏ bạn, trong lòng trào lên vừa cảm động vừa xót xa.
Mẫn Thương
Mẫn Thương
Ơ kìa, bênh vực dữ thế. Hay là sợ mất mặt thay bạn?
Mẫn Thương cất giọng lên, khiêu khích
Thảo Linh đập mạnh xuống bàn gần đó, ánh mắt sắc như dao
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Đúng, bọn này bênh! Bởi vì tụi này biết rõ ai mới thật sự đáng tin. Còn mấy cậu, có muốn thử nói thẳng với Minh Quang xem không? Hay chỉ dám ở đây cắn xé người yếu thế hơn?
Hiền Nhi
Hiền Nhi
Tụi mày im đi! Đừng có làm như ai cũng phải thương hại nó.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Tụi này chẳng thương hại, chỉ là không nhắm mắt để mặc người khác bịa chuyện thôi.
Diễm Hằng cũng đứng chắn trước em, giọng gay gắt
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nếu đã ghét thì nói thẳng, đừng núp bóng mà xì xào. Muốn đối chất, thì bọn này sẵn sàng.
Hiền Nhi
Hiền Nhi
Đối chất thì đối chất, ai sợ. Cái loại bị người ta bỏ thì có tư cách gì ở đây nữa?
Không khí trong lớp chợt bùng lên. Tiếng bàn ghế xê dịch, vài bạn khác bắt đầu xúm lại, tưởng như chỉ cần thêm một lời nữa là sẽ nổ ra ẩu đả. Em đứng phía sau, tim đập loạn xạ, đôi tay siết chặt vạt áo.
Ngay lúc đó, tiếng gõ thước vang lên “cộc!” thật mạnh. Thầy chủ nhiệm bước vào, ánh mắt quét một vòng đầy uy nghiêm
GVCN
GVCN
Các em đang làm gì vậy? Lớp học mà biến thành cái chợ thế này à?!
Cả lớp lặng đi, không khí căng thẳng như vừa bị dội một gáo nước lạnh. Những ánh mắt vừa rồi còn tóe lửa giờ vội vàng cụp xuống, còn Thảo Linh và Diễm Hằng chỉ khẽ lùi về chỗ, vẫn giữ ánh nhìn bảo vệ về phía em.
Em cúi đầu, giấu đi bàn tay đang run nhẹ. Nhưng khi nhìn sang Thảo Linh và Diễm Hằng, tim em khẽ dịu lại.
Nguyễn Ngọc Diệp
Nguyễn Ngọc Diệp
[ Dù có bao nhiêu ánh mắt ghét bỏ… mình vẫn còn họ ở bên. ]
────୨ৎ────
Tại trường Hoa Lang.
Trong giờ ra chơi, Đăng Dương đang cười nói rôm rả cùng Minh Hiếu và Bảo Khang, tiếng cười vang hòa lẫn trong không khí nhộn nhịp của lớp. Bất chợt, cánh cửa bật mở. Một cô gái tên Hoa Tuyết bước vào, trên tay cầm chai nước lạnh. Cả lớp như khẽ ngừng lại một nhịp khi cô mỉm cười đưa thẳng về phía Dương
Hoa Tuyết
Hoa Tuyết
Tớ mua cho cậu này
Đăng Dương thoáng sững người, gương mặt hiện rõ vẻ ngại ngùng. Cậu nhìn chai nước, rồi lại nhìn Hoa Tuyết. Sau vài giây do dự, Dương khẽ lắc đầu, giọng nhỏ nhưng dứt khoát
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Xin lỗi…nhưng tớ không thể nhận.
Hoa Tuyết
Hoa Tuyết
À… không sao đâu, vậy để lần khác nhé.
Hoa Tuyết
Hoa Tuyết
Vậy thôi, cậu cứ tiếp tục nói chuyện đi.
Hoa Tuyết nói xong thì bỏ đi.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ghê nha, mới ra chơi mà đã có người mang nước tận tay.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không nhận thì thôi, chứ tao thấy Hoa Tuyết chắc buồn lắm đấy.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ôi dào, Dương nổi tiếng quá rồi, bọn này sắp bị lu mờ mất.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Mà từ chối nhanh vậy, hay trong lòng mày đã có ai rồi?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nói bậy, ai mà ở trong lòng chứ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chỉ là… tao không tiện nhận thôi, thế thôi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mấy ông lo chuyện của mình đi, đừng chọc nữa.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Trời, mày càng chối thì tụi này càng nghi ngờ đấy nhé.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Thôi đi, nhìn mặt đỏ như gấc kia thì còn cãi gì nữa.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ừ, có bí mật thì cũng phải chia sẻ với anh em chứ.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nói đi, rốt cuộc là ai trong lòng mày? Hay để bọn này đoán thử nhé.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nói nữa đấm đấy.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Vậy thì thôi, bọn tao tạm thời vẫn nghi ngờ trong lòng vậy.
Tiếng cười rộn ràng của Minh Hiếu và Thái Sơn vẫn vang lên, nhưng Đăng Dương chỉ ngồi im, cố giấu gương mặt đang nóng bừng. Cậu không muốn thừa nhận, cũng chẳng biết phải nói thế nào… vì hình ảnh hiện lên trong đầu lúc này không phải Hoa Tuyết, mà là em. Chỉ mới vài lần chạm mặt, nhưng nụ cười và ánh mắt ấy cứ lặp đi lặp lại, khiến Dương vừa bối rối vừa thấy tim mình xao động.
Dù cố che giấu, trong đầu Dương vẫn hiện lên hình bóng em. Cậu khẽ thở dài
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
[ Không thể nhận… bởi vì trong tim mình, đã có người khác rồi. ]

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play