Sau cuộc đối đầu ở thư viện, anh cảm thấy khó chịu. Lòng tự tôn của anh bị tổn thương nghiêm trọng. Từ trước đến nay, chưa có ai dám đối đầu với anh như thế.
Trần Tú Linh, một cô gái yếu đuối, nghèo khổ, lại có thể khiến anh cảm thấy bực tức và khó hiểu. Nụ cười chế giễu trên môi anh đã tắt hẳn, thay vào đó là một sự tò mò, một sự thách thức.
Anh không thể để yên. Anh phải cho cô biết, ai mới là người nắm quyền lực.
TRỞ VỀ NHÀ CỦA ANH.
Anh vứt chiếc cặp sách lên giường, bật máy tính. Anh truy cập vào hệ thống điểm của trường.
Chỉ vài cú click, tất cả thông tin của Trần Tú Linh hiện ra. Điểm số, hoàn cảnh gia đình, thành tích hoạt động…
Anh ta nhìn chằm chằm vào những con số. 97/100, 100/100, 98/100… Hàng loạt điểm số gần như tuyệt đối, đặc biệt là ở những môn tự nhiên.
Vương Thiên Minh(anh)
[Thú vị thật].
Một người có điểm số cao như vậy, vậy mà lại luôn tỏ ra yếu đuối và sợ sệt. Anh ta cười nhạt, càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận.
Anh ghét những người giả tạo, những người luôn tỏ ra yếu đuối để che giấu sự thật. Anh ta quyết định sẽ bóc trần bộ mặt thật của cô.
NGÀY HÔM SAU.
Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp với một thông báo bất ngờ.
Cô giáo
Cả lớp, tuần này chúng ta sẽ có một dự án thực hành vật lí. Các em sẽ làm việc theo cặp. Cô đã phân công sẵn.
Cả lớp xôn xao. Tim Tú Linh đập thình thịch, một linh cảm không lành dâng lên. Cô liếc nhìn Vương Thiên Minh, anh ta vẫn ngồi đó, vẻ mặt điềm nhiên, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
Cô giáo
/đọc tên/Vương Thiên Minh... và Trần Tú Linh.
Cả lớp ồ lên. Tú Linh sững sờ. Cô nhìn sang Thiên Minh, anh ta vẫn cười, nụ cười đầy ẩn ý, như thể anh ta đã biết trước mọi chuyện.
Vương Thiên Minh(anh)
[Tuyệt vời].(đủ để cô nghe thấy).
Sau giờ học, cô đến phòng thí nghiệm Vật lí. Anh đã ở đó, tay cầm hai chiếc kính bảo hộ, một cái ném về phía cô.
Vương Thiên Minh(anh)
Làm đi, đừng để tôi phải nhắc nhở.
Giọng anh ta vẫn lạnh lùng, nhưng không còn mang vẻ chế giễu như trước.
Cả hai bắt đầu làm thí nghiệm. Thiên Minh cố tình làm sai, để cho những con số không chính xác. Tú Linh phát hiện ra, cô nhẹ nhàng chỉnh lại. Anh ta lại làm sai, cô lại chỉnh lại.
Cứ như vậy, anh ta càng làm sai, cô càng sửa. Đến cuối cùng, anh ta ném bút xuống bàn.
Vương Thiên Minh(anh)
Này, cô nghĩ tôi ngu lắm à? Tôi cố tình làm sai mà cô lại cứ sửa.
Vương Thiên Minh(anh)
Cô muốn chứng minh là cô giỏi hơn tôi sao?
Trần Tú Linh(cô)
/im lặng/.
Cô không muốn cãi nhau. Cô chỉ muốn hoàn thành bài thực hành một cách tốt nhất.
Trần Tú Linh(cô)
/nhìn vào mắt anh, ánh mắt kiên định).
Trần Tú Linh(cô)
Tôi chỉ muốn làm cho đúng. Tôi không có ý gì khác cả. Nếu cậu không muốn làm, vậy để tôi làm một mình.
Thiên Minh nhìn vào đôi mắt cô, trong đó không có sự sợ hãi, chỉ có sự quyết tâm. Anh bất ngờ, và lần đầu tiên, anh cảm thấy có chút tôn trọng dành cho cô gái này.
Anh ngồi xuống, cầm lấy bút, không nói thêm lời nào. Từ đó, anh bắt đầu hợp tác, và bài thực hành được hoàn thành một cách suôn sẻ.
Comments