Chương 3

Cánh rừng Trường Sơn thăm thẳm, tầng tầng lớp lớp tán lá che kín cả bầu trời.
Ánh nắng chỉ lọt qua vài kẽ hở, rơi thành những vệt vàng mỏng manh trên con đường mòn hun hút.
Tiếng ve kêu râm ran như một khúc nhạc buồn bất tận, xen lẫn tiếng súng vọng xa xa, âm âm như nhắc nhở người đi rằng bình yên chưa bao giờ thật sự đến gần.
Nguyễn Quang Anh bước trong đoàn quân hành quân, vai nặng trĩu ba lô, súng đeo chéo trước ngực.
Mới rời quê hương được mấy ngày, chàng trai đôi mươi ấy đã cảm nhận rõ sự khắc nghiệt của chiến trường.
Mỗi bước chân dẫm xuống đều là đất đỏ lấm lem, khi thì sình lầy ngập đến tận gối, khi thì đá nhọn rạch vào da thịt.
Cái đói, cái khát và muỗi rừng khiến người ta kiệt sức nhanh chóng.
Nhưng ánh mắt Quang Anh vẫn sáng, môi vẫn nở nụ cười động viên đồng đội bên cạnh.
Đêm đầu tiên trong rừng, cả đơn vị mắc võng giữa hai thân cây cổ thụ.
Tiếng côn trùng rỉ rả hòa cùng tiếng gió thổi qua tán lá, nghe như khúc ru hoang dại.
Quang Anh nằm ngửa, mắt nhìn lên khoảng trời đen đặc, chỉ thấy lác đác vài vì sao lấp lánh.
Lòng anh bất giác chùng xuống.
Hình ảnh Duy nơi bờ sông lại hiện về rõ mồn một: ánh mắt ngấn lệ, bàn tay run rẩy, và lời dặn dò khắc khoải.
Anh đưa tay lên ngực, nơi có bức ảnh nhỏ Duy chụp cùng anh năm mười tám tuổi.
Tấm ảnh ấy đã ố vàng, mép nhăn nheo, nhưng là thứ quý giá nhất anh mang theo.
Trong đêm tối, anh lẩm nhẩm gọi tên người thương, để gió mang lời thì thầm đi xa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em có nghe thấy không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh vẫn bình an.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ giữ lời hứa, nhất định quay về.
Ngày tháng trôi đi, hành trình ngày càng gian khổ.
Có những hôm trời mưa tầm tã, nước chảy ào ào thành dòng, cuốn phăng cả lối đi.
Bộ đội vừa phải lội nước, vừa gùi gạo, gùi đạn.
Quang Anh nhiều lần trượt ngã, bùn đất bám đầy áo, nhưng mỗi lần như thế anh lại nhớ đến nụ cười của Duy, nhớ đến bàn tay mẹ vỗ về, rồi nghiến răng đứng dậy, tiếp tục bước đi.
Cái đói hành hạ tàn nhẫn.
Gạo tiếp tế ít ỏi, nhiều khi phải nấu cơm vắt thành nắm, chia cho cả tổ.
Một nắm cơm nhỏ bằng bàn tay, chia ra làm hai bữa.
Đói cồn cào, ai nấy mặt mũi hốc hác, nhưng vẫn cố động viên nhau.
Có hôm hết sạch gạo, cả đơn vị phải hái rau rừng, đào củ mài, nhai cả vỏ cây cầm hơi.
Đêm về, dạ dày quặn thắt, nhưng chẳng ai dám than.
Chỉ có tiếng cười gượng, tiếng hát khe khẽ trong bóng tối để giữ cho nhau niềm tin.
Quang Anh thường là người cất tiếng hát trước.
Giọng anh không ngọt ngào, nhưng vững vàng, trong trẻo.
Mỗi lần anh cất lên, đồng đội lại hát theo, để tiếng ca át đi tiếng bom vọng về từ xa.
Giữa gian khổ ấy, họ tìm thấy tình đồng đội thiêng liêng – như anh em, như máu thịt.
Có những đêm, Quang Anh không ngủ được.
Anh lấy mảnh giấy nhỏ, ngồi dưới ánh đom đóm lập lòe, viết vài dòng gửi cho Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📃 Em yêu, hôm nay anh cùng đồng đội vượt thêm một đoạn đường dài. Trời mưa, áo quần ướt hết, lạnh thấu da. Nhưng nghĩ đến em, anh lại thấy lòng ấm lên. Anh ước một ngày bình yên, ta lại cùng nhau ngồi bên bếp lửa, em nấu cơm, mẹ ngồi hát ru, còn anh nhìn ngọn khói bay lên, nghe tiếng đám trẻ nô đùa ngoài ruộng lúa...
Những lá thư ấy, Quang Anh cẩn thận gấp lại, giấu trong túi áo ngực.
Anh biết sẽ chẳng bao giờ gửi được, nhưng vẫn viết, như một cách để giữ cho trái tim mình không nguội lạnh giữa khói lửa.
Một buổi chiều, đơn vị gặp phải trận bom rải thảm.
Đất đá bắn tung, cây cối đổ rạp, khói bụi mù mịt.
Quang Anh bị sức ép hất văng xuống hố đất, tai ù đi, mắt nhòa máu.
Nhưng khi nhìn thấy đồng đội bên cạnh bị thương, anh vẫn gắng sức lết tới, cõng bạn ra ngoài.
Máu loang khắp vai áo, nhưng anh cắn răng chịu đựng.
Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Nếu mình gục ngã, mẹ và Duy sẽ đau đến nhường nào.”
Trận bom qua đi, rừng cây còn lại trơ trụi.
Những nấm mồ vội vã mọc lên dưới gốc cây, mỗi người ngã xuống chỉ được phủ manh chiếu rách, cắm tấm bia gỗ khắc tên bằng dao.
Quang Anh đứng lặng, nhìn khói hương nghi ngút, lòng dậy lên niềm xót xa.
Nhưng rồi anh ngẩng cao đầu, bàn tay siết chặt khẩu súng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì họ, anh càng phải sống.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì em, Duy à, anh càng phải bước tiếp.
Giữa khói lửa, niềm tin ấy trở thành ngọn lửa giữ anh đi tiếp từng ngày.
Đôi chân rã rời, dạ dày trống rỗng, vai rướm máu, nhưng trái tim Quang Anh chưa bao giờ thôi vang vọng một điệp khúc: “Phải sống. Phải trở về.”
Và giữa rừng già Trường Sơn hun hút, giữa bom đạn mịt mờ, người chiến sĩ trẻ vẫn bước đi, mang theo hình bóng người yêu và lời ru của mẹ như hai ngọn đèn thắp sáng lối về.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play