[RhyCap] Trái Tim Của Nguyệt Thần
2
Ngôi làng dưới chân dãy núi Trăng Bạc vốn yên bình, nhưng hôm nay lại rộn ràng khác thường
Người dân tập trung tại Quảng Trường nhỏ giữa làng, nơi lễ hội mùa trăng được tổ chức hàng năm
Đèn lồng treo khắp nơi, rực rỡ ánh sáng. Trẻ con chạy đùa, người lớn cười nói, mùi bánh nướng, mùi rượu gạo lan tỏa
Đức Duy đi giữa đám đông, trên tay cầm giỏ đựng vài thanh dao nhỏ đã rèn để đổi lấy lương thực
Em không hay tham gia lễ hội, nhưng năm nay bác Tư Lành kéo đi cho bằng được
Nhân Vật Phụ
Bác Tư: //vỗ vai em// Thanh niên mà cứ ở mãi trong lò rèn thì thật uổng phí
Nhân Vật Phụ
Bác Tư: Ra đây xem náo nhiệt một chút
Hoàng Đức Duy • Captain
//mỉm cười gượng gạo// Cháu quen rồi... Nhưng thôi, ra đây cũng tốt, không khí vui thật
Nhạc cụ vang lên, điệu múa dân gian bắt đầu. Các cô gái trong làng mặc áo váy nhiều màu sắc, múa xoay dưới ánh trăng bạc. Trẻ con reo hò
Thành An, bạn từ nhỏ của Duy, vừa nhai bánh vừa chen tới
Đặng Thành An • Negav
Ê Duy! Ngươi mà cũng ra đây à? Tưởng mày thành ông già sớm rồi cơ
Hoàng Đức Duy • Captain
//cười nhẹ// Bị bác Tư lôi đi thôi
Đặng Thành An • Negav
//cười hô hố, huých vai em// Thế cũng hay, tối nay nghe bảo trăng sẽ sáng nhất trong năm
Đặng Thành An • Negav
Ai biết được, có khi còn gặp... linh thú đẹp trai cũng nên
Hoàng Đức Duy • Captain
//lắc đầu// Mày chỉ nghĩ đến trai thôi
Họ trò chuyện, cười đùa. Không khí rộn ràng, ấm áp. Nhưng trong lòng Duy vẫn vương chút bất an. Em nhớ lại bóng trắng và lời thì thầm đêm qua: “Trăng huyết... Nguyệt thần sẽ rơi...”
Trống hội nổi lên, mọi người ngẩng đầu nhìn trời
Mặt trăng bạc tròn vành vạnh, sáng rực như dải lụa treo giữa bầu trời. Người dân reo hò
Nhân Vật Phụ
Người dân A: Đẹp quá! Năm nay chắc mùa màng bội thu rồi
Nhân Vật Phụ
Người dân B: Ánh trăng trong như ngọc, điềm lành rồi
Duy ngước nhìn, cảm giác bất an càng rõ. Bởi chỉ trong nháy mắt, ánh sáng ấy bỗng biến đổi
Mặt trăng bạc từ từ nhuộm đỏ
Đầu tiên là vệt đỏ mờ như m/á/u, rồi nhanh chóng loang ra toàn bộ. Chỉ trong vài nhịp thở, trên trời hiện lên một vầng trăng đỏ rực, ghê rợn như con mắt khổng lồ nhìn xuống nhân gian
Nhân Vật Phụ
Người dân A: //hét lên// Trăng... trăng đỏ m/á/u kìa!
Nhân Vật Phụ
Người dân B: Điềm xấu! Trời ơi, điềm xấu!
Nhân Vật Phụ
Người dân C: Mau về nhà! Mau về nhà!
Cả quảng trường náo loạn. Người lớn ôm chặt con, kéo chạy tán loạn. Tiếng khóc, tiếng la hét vang dội
Đặng Thành An • Negav
//bám lấy em// Này... chuyện gì thế? Tao chưa từng thấy...!
Hoàng Đức Duy • Captain
//tim đập loạn, mắt không rời khỏi vầng trăng đỏ// Lời linh hồn đêm qua... chẳng lẽ là thật?
Gió từ núi thổi xuống, mang theo mùi ngai ngái như m/á/u. Không khí đặc quánh, rùng rợn
Đúng lúc ấy, một tiếng hét vang lên từ phía rừng sâu. Tiếng hét thảm khốc, như ai đó đang bị xé toạc linh hồn
Hoàng Đức Duy • Captain
//giật thót, quay đầu về phía rừng// Tiếng gì vậy...?
Đặng Thành An • Negav
//run rẩy// Đừng... đừng đi! Rừng lúc này nguy hiểm lắm!
Nhưng Duy đã không kịp nghe hết. Một sức hút kỳ lạ thúc đẩy em. Em buông giỏ, chạy về hướng phát ra tiếng hét
Nhân Vật Phụ
Bác Tư: //gọi giật lại// Duy! Nguy hiểm lắm, đừng vào đó!
Nhưng bóng Duy đã biến mất trong làn gió lạnh
Rừng đêm tối mịt, ánh trăng đỏ soi mờ qua tán cây. Cành lá lay động, tiếng côn trùng im bặt. Chỉ còn tiếng bước chân Duy gấp gáp trên lá khô
Hoàng Đức Duy • Captain
//thở hổn hển, thì thầm// Tiếng hét... từ phía sông thì phải...
Em men theo lối mòn quen thuộc. Mỗi bước đi, không khí càng nặng nề. Có lúc, Duy tưởng như có đôi mắt vô hình đang theo dõi mình trong bóng tối
Cuối cùng, em tới bờ sông. Dòng nước đêm nay phản chiếu ánh trăng đỏ, như một dòng m/á/u khổng lồ chảy xiết
Và ở đó, ngay bên bờ cát, một người con trai đang nằm bất động. Áo choàng đen rách tả tơi, thân thể đầy vết m/á/u. Gương mặt thanh tú nhưng tái nhợt, như ánh trăng sắp tắt
Duy sững sờ. Tim em đập mạnh đến nỗi tưởng chừng muốn vỡ
Hoàng Đức Duy • Captain
//quỳ sụp xuống, lay vội vai người ấy// Này! Anh có nghe tôi nói không?!
Người con trai khẽ rên, đôi mắt mở hé, ánh bạc lóe lên giữa màn đêm
Đó chính là Nguyễn Quang Anh – vị thần mặt trăng bị phong ấn, nhưng lúc này, Duy chưa hề biết
Nguyễn Quang Anh • Rhyder
//giọng khàn, mơ hồ// Ngươi... là ai...?
Hoàng Đức Duy • Captain
//hoảng hốt// Tôi... tôi là dân làng... Anh bị thương nặng rồi, cố chịu một chút!
Em run rẩy cởi áo khoác, cố gắng băng tạm vết thương đang chảy m/á/u
Nguyễn Quang Anh • Rhyder
//nắm lấy cổ tay em yếu ớt// Đừng... lại gần... Sẽ nguy hiểm cho ngươi...
Hoàng Đức Duy • Captain
//cắn môi, kiên quyết// Im đi! Nếu để anh
c/h/ế/t ở đây, tôi sẽ ân hận cả đời!
Tiếng gió rít gào, mặt trăng đỏ soi xuống hai người
Trong khoảnh khắc ấy, Đức Duy không hề biết rằng quyết định liều lĩnh của mình sẽ mở ra một hành trình đầy m/á/u, nước mắt, nhưng cũng chất chứa tình yêu sâu đậm
Vầng trăng đỏ treo trên cao, như chứng giám cho cuộc gặp gỡ định mệnh
Comments
Iolanthe
Tác viết truyện cực kỳ hay, cố lên nha tác giả!
2025-08-24
0