[RhyCap] Trái Tim Của Nguyệt Thần
5
Tiếng gõ cửa vang lên, trầm đục giữa đêm khuya
Đức Duy đứng sững, tim đập dồn. Trong ánh trăng lờ mờ xuyên qua khe cửa, bóng đen bên ngoài kéo dài trên mặt đất, cao lớn và bất động
Hoàng Đức Duy • Captain
//nuốt khan, quay sang thì thầm// Ai... ai vậy?
Quang Anh đã đứng dậy từ bao giờ, ánh mắt bạc lóe sáng trong bóng tối. Anh ra hiệu cho Duy im lặng
Nguyễn Quang Anh • Rhyder
//giọng thấp, gần như thì thầm// Đừng mở
Nhưng tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, mạnh hơn, dồn dập hơn
Nhân Vật Phụ
Giọng lạ ngoài cửa: Người trong nhà. Ta hỏi chút việc. Mở cửa
Duy giật thót. Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán
Hoàng Đức Duy • Captain
//nhìn anh, lúng túng// Nếu... nếu không mở, hắn sẽ nghi
Nguyễn Quang Anh • Rhyder
//ánh mắt sắc lạnh// Ta sẽ ẩn mình. Cậu cứ coi như không biết gì
Quang Anh bước nhanh vào góc tối cạnh bếp, giấu thân hình trong mảng bóng mờ. Chỉ còn đôi mắt bạc, nhưng cũng dần nhòa đi, như bị bóng đêm nuốt trọn
Duy hít sâu một hơi, bước ra mở hé cửa
Ánh trăng tràn vào, soi rõ kẻ lạ. Đó là một người khoác áo choàng đen dài chấm đất, mũ trùm che khuất gần hết khuôn mặt. Chỉ thấy nơi hốc mắt sâu thẳm lóe sáng như than hồng
Nhân Vật Phụ
Kẻ áo đen: Ngươi là dân trong làng này?
Hoàng Đức Duy • Captain
//cố giữ giọng bình tĩnh// Vâng... Tôi là thợ rèn. Có chuyện gì... khuya thế này?
Nhân Vật Phụ
Kẻ áo đen: //giọng khàn, kéo dài từng chữ// Có kẻ lạ chạy qua vùng này. Bị thương. Ngươi có thấy không?
Duy chết lặng. Mạch đập dồn dập bên tai
Hoàng Đức Duy • Captain
//nén lo sợ, lắc đầu// Không. Tôi... tôi ở nhà cả buổi tối. Làng đang có lễ hội mà
Kẻ áo đen khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hằn lên sự dò xét. Hắn ta liếc qua vai Duy, nhìn vào trong căn nhà tối
Nhân Vật Phụ
Kẻ áo đen: Ngươi chắc chứ?
Hoàng Đức Duy • Captain
//nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh// Chắc. Nếu thấy lạ tôi đã báo cho trưởng làng rồi
Bên trong, Quang Anh lặng lẽ nín thở. Ánh mắt anh dõi theo từng cử động của kẻ áo đen. Một luồng khí nguy hiểm phảng phất quanh hắn ta, nặng nề như sương đêm
Kẻ áo đen không rời mắt khỏi Duy. Rồi bất ngờ, hắn ta bước lên một bước, khiến Duy lùi lại theo phản xạ
Nhân Vật Phụ
Kẻ áo đen: //giọng trầm xuống// Cho ta xem bên trong
Hoàng Đức Duy • Captain
//hoảng hốt, vội giang tay chặn cửa, cười gượng// Không... không tiện đâu! Tôi... nhà bừa bộn
Hoàng Đức Duy • Captain
Với lại tôi sống một mình, nửa đêm bị đàn ông lạ vào, cũng kỳ lắm
Không khí đông cứng. Tiếng côn trùng ngoài rừng ngừng lại, như cũng cảm thấy sức nặng tăm tối tỏa ra từ bóng đen
Kẻ áo đen im lặng vài giây dài đằng đẵng. Rồi hắn ta hạ giọng, như thì thầm sát tai Duy
Nhân Vật Phụ
Kẻ áo đen: Ngươi đang giấu hắn
Duy run rẩy, tim như ngừng đập. Nhưng em vẫn cắn răng, giữ ánh mắt thẳng, cố gắng tỏ ra cứng cỏi
Hoàng Đức Duy • Captain
Tôi không hiểu ngươi đang nói gì cả
Khoảnh khắc ấy, từ bóng tối trong góc, Quang Anh khẽ giơ tay. Một làn khí bạc mỏng manh lan ra, khiến ánh sáng đèn dầu chập chờn. Duy cảm nhận được, nhưng không quay lại, chỉ tiếp tục chống chọi trước kẻ lạ
Kẻ áo đen nhìn chằm chằm vào Duy. Bóng trăng hắt vào gương mặt em, làm lộ rõ sự căng thẳng. Hắn ta khẽ bật ra một tiếng cười khàn khàn
Nhân Vật Phụ
Kẻ áo đen: Gan lắm. Nhưng nhớ... trăng
m/á/u đã lên, mọi bí mật sẽ sớm được phơi bày
Hắn ta xoay lưng, chiếc áo choàng phất qua trong gió. Tiếng bước chân dẫm trên lá khô xa dần, cho đến khi biến mất vào màn đêm
Duy dựa cả thân mình vào khung cửa, mồ hôi lạnh ướt lưng áo
Hoàng Đức Duy • Captain
//thở gấp, thì thào// Suýt thì...
Từ trong bóng tối, Quang Anh bước ra. Ánh trăng quét qua gương mặt anh, lạnh lùng nhưng sâu xa
Nguyễn Quang Anh • Rhyder
//giọng trầm// Hắn đến nhanh hơn ta tưởng. Người này... không phải kẻ tầm thường
Hoàng Đức Duy • Captain
//quay sang, giọng còn run// Hắn muốn tìm anh, đúng không?
Quang Anh im lặng. Thay cho câu trả lời, ánh mắt bạc sáng rực như nguyệt quang phủ mờ
Bên ngoài, tiếng gió rít lên dữ dội, cuốn theo lời nói cuối cùng của kẻ áo đen vang vọng trong tâm trí Duy: "Mặt trăng không thể che giấu mãi..."
Comments
yeqi_378
Muốn chửi main quá mà 🤬
2025-08-27
0