[RhyCap] Trái Tim Của Nguyệt Thần
3
Đức Duy khom người, gắng sức kéo chàng trai bất tỉnh ra khỏi bờ sông. Nước lạnh ngấm qua áo, đôi bàn tay run run vì lo lắng, nhưng em vẫn cắn răng chịu đựng
Hoàng Đức Duy • Captain
//thở gấp, lẩm bẩm// Anh mà nặng thêm chút nữa chắc tôi ch/ết mất... nhưng không sao, cố lên... gần tới rồi
Đêm tối, ánh trăng đỏ nhuộm cả khu rừng, rọi lên gương mặt nhợt nhạt của chàng trai lạ. Mỗi lần Duy nhìn thoáng qua, tim em lại thắt lại. Không giống người bình thường... gương mặt ấy dường như phát sáng dưới ánh trăng, đẹp đến mức phi thực
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng Duy cũng dìu được anh về căn lều gỗ của mình ở ven làng
Duy đóng cửa, đặt chàng trai lên giường
Hoàng Đức Duy • Captain
//thở phào, lẩm bẩm// May mà tôi ở một mình, không ai thấy...
Hoàng Đức Duy • Captain
Nếu người trong làng mà nhìn thấy cảnh này thì chắc tôi bị mắng
ch/ết
Em lấy nước sạch, vải bông, rồi bắt đầu băng bó cho anh
Duy cẩn thận xé áo ngoài của chàng trai. Dưới lớp vải rách nát, từng vết thương hiện ra: rớm má/u, bầm tím, có cả vết như bị cháy sém
Hoàng Đức Duy • Captain
//nhíu mày, thở dài// Trời ơi... ai lại nỡ ra tay tàn nhẫn thế này?
Hoàng Đức Duy • Captain
Nếu không cứu kịp, chắc anh ấy...
Em nhúng khăn vào nước ấm, nhẹ nhàng lau vết
m/á/u. Động tác vụng về nhưng đầy nỗ lực
Hoàng Đức Duy • Captain
Anh chịu khó một chút... tôi không giỏi, nhưng sẽ cố
Bất ngờ, bàn tay chàng trai khẽ động
Nguyễn Quang Anh • Rhyder
//mơ hồ, giọng yếu ớt// Đừng... đừng chạm vào ta...
Hoàng Đức Duy • Captain
//giật mình, vội đặt khăn xuống// Anh tỉnh rồi sao?
Hoàng Đức Duy • Captain
Yên tâm, tôi không làm hại anh... Tôi chỉ muốn giúp thôi
Nhưng đôi mắt kia lại khép lại, như đang giằng co giữa mộng mị và tỉnh thức
Duy ngồi lại, lặng lẽ tiếp tục. Em lấy băng vải, cẩn thận quấn quanh cánh tay rướm m/á/u
Nhưng khi tay Duy khẽ chạm vào da anh, một luồng ánh sáng lạ lóe lên
Hình ảnh tràn ngập trong đầu Duy
Ánh trăng vỡ tan. Xiềng xích đen sì quấn chặt lấy một thân hình kiêu hùng, kéo ngã xuống vực sâu. Tiếng hét nghẹn ngào, tiếng gió gào thét
Hoàng Đức Duy • Captain
//hoảng hốt, buông tay, ngã ngồi ra sau// Cái... cái gì vậy?!
Hơi thở dồn dập. Tim đập loạn. Đó không phải là ảo giác bình thường. Em thực sự nhìn thấy
Hoàng Đức Duy • Captain
*thì thầm* Là ký ức... của anh ấy sao? Không thể nào... mình chưa từng có khả năng này...
Em đưa tay lên ngực, lòng bàn tay vẫn còn nóng rát, như vừa chạm vào ngọn lửa vô hình
Trên giường, chàng trai khẽ rên
Nguyễn Quang Anh • Rhyder
//thì thầm trong cơn mê// Phong ấn... ánh trăng... đừng để hắn...
Hoàng Đức Duy • Captain
//ngồi sững, tim như ngừng đập// Phong ấn...? Hắn là ai? Rốt cuộc anh là người thế nào?
Căn phòng nhỏ im lặng. Chỉ có tiếng tim Duy đập thình thịch trong lồng ngực. Em không biết nên sợ hãi hay thương xót người trước mặt
Sau một hồi trấn tĩnh, Duy lại cẩn thận băng bó nốt những vết thương còn lại. Em kéo chăn mỏng đắp cho anh, rồi ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ quan sát
Ngọn đèn dầu chập chờn. Trong ánh sáng mờ, gương mặt chàng trai kia như khắc họa từ ánh trăng: lông mày sắc, làn da trắng nhợt
Hoàng Đức Duy • Captain
//khẽ nói, như tự trò chuyện với bản thân// Anh là ai... từ đâu đến? Vì sao lại xuất hiện dưới trăng đỏ m/á/u?
Em chống cằm, định đứng dậy dọn dẹp thì bất ngờ...
Một luồng khí lạnh lẽo lan ra
Chàng trai trên giường đột ngột mở mắt
Đôi mắt ấy—ánh bạc sáng rực, như ánh trăng lạnh lùng soi thẳng vào linh hồn Duy
Hoàng Đức Duy • Captain
//sững người, nghẹn lời// Anh... anh tỉnh rồi...?
Không một lời đáp, chỉ có ánh mắt bạc sắc lạnh kia, như muốn xuyên thấu tâm can em
Trong khoảnh khắc đó, Đức Duy cảm thấy bản thân vừa đánh thức một bí ẩn vượt ngoài sức tưởng tượng của loài người
Comments