Tiểu Hầu Gia Tiết Tháo Của Ngài Lại Rớt Rồi Kìa

Tiểu Hầu Gia Tiết Tháo Của Ngài Lại Rớt Rồi Kìa

Chương 1 : Bị Bán

" Năm lượng bạc, sau này nàng chính là người của hầu phủ, các ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Hai phu thê già liên tục gật đầu, chỉ muốn nhanh chóng mang theo tiền rời đi, hoàn toàn không quan tâm đến thiếu nữ một thân ướt sũng đang đờ đẫn đứng kia.

Bà mụ quay ra nhìn nàng liếc mắt một cái, thiếu nữ dường như còn đang thất thần, bà mụ nhíu mày " Đừng thất thần nữa, theo ta vào trong”

Đây là cửa sau của hầu phủ, Diệp Ứng Hoan nhìn tường viện cao lớn dài đằng đẵng không thấy cuối, đầu ong ong.

Nàng hung hăng véo mình một cái, rồi mới bằng hoàng nhận ra, mình thật sự đã xuyên qua rồi.

Hơn nữa còn vừa mới xuyên đến thân thể này vào nửa nén nhang trước, chỉ vì không muốn bị bán, mà nguyên chủ đã nhảy xuống sông sau đó c,hết đuối, bất đắc dĩ Diệp Ứng Hoan liền thay thế nàng ta bị bán vào hầu phủ.

" Sau này các ngươi sẽ ở đây, công việc thường ngày chính là hầu hạ tiểu hầu gia, nếu có sai sót, các ngươi cũng đừng mong sống.”

Trước Mặt Diệp Ứng Hoan là bà mụ chuyên dạy quy củ, sau khi đã phân phó xong việc của mỗi nha hoàn, liền lắc lư eo rời đi.

Các nha hoàn mới đều đã thay xong mỗi người một bộ y phục, Diệp Ứng Hoan cũng rất nhanh tiếp thu hiện thật và chấp nhận thực tại.

“ Ứng Hoan, ngươi may mắn thật đó, sau này không chỉ không cần làm việc, mà còn được ăn ngon, quan trọng hơn, còn có thể gặp được tiểu hầu gia, sao ta lại không được phước phận này của ngươi nha?!”

Một đám nha hoàn mặc phục sức thống nhất màu vàng, riêng của Ứng Hoan lại là màu xanh, bởi vì so với bọn họ thì cao hơn chút, sẽ không phải làm việc nặng nhọc.

Bởi vì nhan sắc ưa nhìn, nên lão phu nhân đã để nàng đến hầu hạ Tiểu hầu gia thay y phục.

Ứng Hoan cũng đã hỏi qua về vị tiểu hầu gia này, song biết chút ít về con người hắn ta.

Nhưng ngày thường tiểu hầu gia không ở trong phủ, nàng cũng coi như có thể sống yên ổn mấy ngày.

Diệp Ứng Hoan trong lòng vui vẻ, trên mặt lại tỏ ra sầu muộn " tốt thì tốt, nhưng cũng nguy hiểm, không giống các tỷ muội, tự do làm việc, ta mỗi ngày phải xem sắc mặt tiểu hầu gia, ngài ấy mà tức, thì ta cũng bị vạ lây, haiz!”

" Ai nha! phận làm nô, chỉ có thể nhịn mà thôi, qua được ngày nào hay ngày đó, chờ qua hai năm là được về nhà rồi.”

Diệp Ứng Hoan gật đầu với các nàng, vẻ mặt uể oải thấy rõ, kết hợp với gương mặt hoạ quốc kia, càng thêm khiến người không nỡ nặng lời.

Ứng Hoan trở về trong phòng, không giống những người khác, đều phải chen chúc trong một gian phòng, thì nàng lại có cho mình một chỗ ngủ riêng, vừa thoáng lại rộng rãi, mỗi ngày có người đưa cơm, nói đi làm nha hoàn, chi bằng nói đi hưởng thụ thì đúng hơn.

Diệp Ứng Hoan thả người xuống trên giường, khoé miệng cong lên.

Cuộc sống tốt đẹp, ta tới đây!

Thời gian thoắt cái trôi qua, mới đó mà đã là hai tháng sau.

Trong hai tháng này, Diệp Ứng Hoan sống không khác gì tiểu chủ nhân, mỗi ngày nếu không phải ăn thì chính là ngủ, rảnh rỗi đi dạo trong viện, còn có cùng các nha hoàn buôn dưa, biết được kha khá chuyện ít, cuộc sống trôi nhanh vô cùng thư thái.

Ai biết, mới hưởng thụ chút thôi, nay đã sắp phải tỉnh mộng.

Bởi vì tiểu hầu gia trong miệng người đời rốt cuộc đã trở về sau ba tháng vắng nhà.

Cả đám nha hoàn hạ nhân đứng thành hai hàng, chào mừng tiểu chủ nhân trở về

Một bóng người cao ráo từ ngoài cửa bước vào, tà áo màu xanh di chuyển theo từng bước chân, theo sau là hai tên thị vệ.

Người đi trước có dáng dấp vô cùng hoàn mỹ, ngũ quan người nọ tuấn lãng, tóc dài buộc cao đuôi ngựa, bên hong treo bội Kiếm, chính là cái loại khí chất ngạo mạn của thiếu niên.

Chiều cao ít nhất cũng gần mét chín, rõ ràng mới mười bảy, mà đã vượt trội thành cái dạng này.

Diệp Ứng Hoan thầm nhủ, chậc chậc trong lòng hai tiếng.

Bà mụ phản ứng rất nhanh, nháy mắt ra hiệu với Ứng Hoan.

Nàng chớp mắt, hơi không tình nguyện chạy theo tiểu hầu gia.

Nam nhân đưa lưng về phía cửa, Hắn giang tay ra, Ứng Hoan rất nhanh phản ứng, vội đi lên giúp hắn cởi y phục trên người.

Tiểu Hầu Gia tuy mới mười bảy, nhưng dáng người đã rất cao, gương mặt tuấn lãng góc cạnh rõ ràng, tìm không ra nửa điểm để chê, Diệp Ứng Hoan bỗng nghĩ, hầu hạ tiểu công tử như này cũng không thiệt thòi.

Hơn nữa nàng còn nghe nói, chờ thời hạn vừa đủ hai năm là có thể rời đi, lúc đó hầu phủ sẽ phân phát cho mỗi nha hoàn một trăm lượng, đảm bảo nửa đời sau có kế sinh nhai không phải ăn xin ngoài đường.

Công việc của nàng tuy nguy hiểm chút, làm không tốt dễ mất đầu như chơi, nhưng ngược lại thù lao sẽ cao hơn, tận ba trăm lượng lận, thêm chút của cải tích góp được, Diệp Ứng Hoan không sợ sẽ chết đói.

Nàng bất giác cong khóe miệng, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tiểu hầu gia cứ như nhìn tiểu kim khối.

Sao khi đã thay xong một bộ mới, Tiểu Hầu Gia lúc này mới có thời gian đi xem dung mạo của nha hoàn vừa giúp mình thay xiêm y này.

“ Ngươi, mới tới?”

Tiểu Hầu Gia quay lại nhìn thiếu nữ phía sau, nhíu mày hỏi.

Diệp Ứng Hoan khom người vâng một tiếng.

Nhìn qua có chút nhút nhát.

Tiêu Cẩn nhíu mày“ Ngẩng đầu lên.”

Diệp Ứng Hoan hơi lo lắng, có phải dáng vẻ hâm hoan của nàng bị phát hiện rồi không? nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu.

Gương mặt Diệp Ứng Hoan của kiếp này và nàng kiếp trước giống nhau như đúc, chỉ là lúc này mới chỉ mười sáu tuổi hơn, chưa thật sự nẩy nở, còn thiếu một chút, tuy nhiên đã rất đẹp rồi.

Tiêu Cẩn chợt một tay nắm cằm nàng, lần đầu tiên hắn chủ động tiếp xúc với nữ nhân.

Hóa ra lại mềm như vậy...

Tiêu Cẩn khẽ nghĩ thầm.

“ Ngươi tên gì?”

Hắn hỏi.

Ứng Hoan cung kính đáp " Diệp Ứng Hoan, thưa công tử.”

Tiêu Cẩn nhướn nhẹ mày.

Hắn buông tay, bất ngờ nói " Ngươi ra ngoài đi, ta tự làm được.”

Diệp Ứng Hoan cầu mà không được, vội vàng thoái lui.

Tiêu Cẩn liếc nhìn hai cánh cửa đóng chặt, bất giác nhìn xuống bàn tay vừa chạm vào làn da kia.

Hắn vậy mà lại không thấy ghét bỏ...

Trong khi những lần trước, ngay cả nhìn thôi cũng thấy gay mắt.

"Thật kỳ lạ..."

Tiêu Cẩn lẩm bẩm.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Ê tui ghim thật ớ, thấy tui hiền nên bắt nạt tui đúng hơm/Doge//Doge//Doge/ Mò mẫm chờ đợi bộ kia mới nhận được thông báo ra bộ này. Hỏng lẽ tui dỗi khỏi đọc nữa luôn /Whimper//Whimper//Whimper//Grievance//Grievance//Grievance/

2025-08-28

9

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Chuẩn với câu tuổi 17 bé gãy sừng trâu nha. Tiểu hầu gia đang 17 xuân xanh phơi phới đấy, chị không những đỏ bạc mà còn còn đỏ cả tình nữa kìa/Blush//Chuckle//Chuckle//Chuckle/

2025-08-28

6

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Xuyên tới mà cô ấy sống tích cực quá hen vì con số nó khủng vậy mà /Facepalm//Facepalm//Facepalm/

2025-08-28

3

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play