Chapter 3
Tác giả
Ê vừa ms đi xem phim mưa đỏ về
Trần Đăng Dương
Tức là khi nhân cách kia xuất hiện, nó sẽ làm chủ cơ thể cậu. Nói dễ hiểu thì giống như cậu lúc đó đã ngủ, còn nhân cách kia thức giấc.
Trần Đăng Dương
Nên khi cậu trở lại, cậu sẽ không nhớ gì về những chuyện đã xảy ra khi nhân cách còn lại xuất hiện.
Trần Đăng Dương
Đấy gọi là những khoảng trống trong kí ức, hoặc sẽ tạo ra những đoạn kí ức giả mà tiềm thức của cậu muốn tin vào nó để trốn tránh sự thật.
Trần Đăng Dương
Nếu nhân cách thứ hai của cậu có tâm lý bình thường thì sẽ không có bất trắc gì, nhưng nếu cậu thấy mọi thứ xung quanh mình có thay đổi tiêu cực thì phải hết sức đề phòng.
Trần Đăng Dương
Trường hợp tệ nhất cần đến đây để chúng tôi thực hiện hợp nhất các nhân cách theo cách an toàn.
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Cảm ơn anh.
Trần Đăng Dương
Ngoài ra cậu còn có tiền sử bệnh rối loạn hoang tưởng.
Trần Đăng Dương
Dạo gần đây cậu có triệu chứng gì khác thường không? Ví dụ như ảo giác hay ảo thanh, hoặc cảm thấy mọi người đều đang có ý hãm hại mình.
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Trước khi đến đây, nó gặp ảo giác nên thấy người yêu nó, đây có phải triệu chứng do bệnh tái phát không?
Trần Đăng Dương
Tôi nghĩ là không. Vì khi quá nhớ một người có thể sẽ tưởng tượng ra hình ảnh của họ.
Trần Đăng Dương
Không đáng lo ngại đâu.
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Hay tao chuyển qua ở với mày nhé?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Để mày ở một mình tao lo lắm.
Hoàng Đức Duy
Ở chung như thế tao sợ phiền mày.
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Bao giờ anh ta về thì tao chuyển đi. Ở tạm thôi.
Hoàng Đức Duy
Phiền mày lắm. Kệ tao đi.
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
/Nhìn sang Đăng Dương như nhờ vả một lời thuyết phục/
Trần Đăng Dương
Tôi nghĩ quyết định thế nào thì nên để cậu ấy cảm thấy thoải mái nhất.
Trần Đăng Dương
Bệnh tâm lý phụ thuộc rất nhiều vào tính cách và tâm trạng của người bệnh, dù chỉ là cảm xúc nhất thời.
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
*Không giúp được gì còn báo!*
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
*Lần sau tôi không dẫn nó đến khám chỗ anh nữa.*
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Đi về thôi.
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
/Kéo Duy ra ngoài/
Hoàng Đức Duy
Ơ còn tiền?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nãy tao lấy thẻ mày thanh toán rồi.
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Mày ổn thật không đấy?
Hoàng Đức Duy
Khổ quá tao vẫn bình thường mà, có bị điên đâu.
Hoàng Đức Duy
Nhà tao vẫn bình thường, không lộn xộn gì.
Hoàng Đức Duy
Chắc nhân cách đấy cũng hiền hiền, không làm gì quá đáng đâu.
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
…
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Có gì phải nói ngay với tao đấy.
Hoàng Đức Duy
Biết rồi mà.
Sau vài lời dặn dò, càu nhàu đủ đường như mẹ với con, cuối cùng Kiều cũng chịu rời đi. Trời cũng đã tối.
Hoàng Đức Duy
/Chọc đũa xuống đĩa thức ăn nguội ngắt/
Hoàng Đức Duy
*Chẳng muốn ăn tí nào.*
Nguyễn Quang Anh
Ăn đi bé, không được bỏ bữa.
Hoàng Đức Duy
/Giật mình/
Nguyễn Quang Anh
/Kéo ghế, ngồi xuống cạnh em/
Hoàng Đức Duy
*Lại ảo giác nữa à?*
Nguyễn Quang Anh
Đừng dụi nữa, đau mắt đấy.
Hoàng Đức Duy
Kh-Không phải ảo giác…
Nguyễn Quang Anh
Anh ở đây mà, em không gặp ảo giác đâu.
Nghe vậy, cậu mừng rỡ, vội buông bát đũa xuống mà ôm chầm lấy anh.
Mắt cười tít lại như một đứa trẻ con.
Nguyễn Quang Anh
Giờ anh ở đây rồi, chán ăn cũng phải ăn đấy!
Hoàng Đức Duy
Nhưng mà em…cứ không muốn ăn.
Hoàng Đức Duy
Với lại cái thịt này vị nó kì kì sao ấy.
Nguyễn Quang Anh
Anh nấu món khác cho em nhé?
Nguyễn Quang Anh
Cái này không ngon, mà nguội rồi thì vứt đi.
Nguyễn Quang Anh
Đằng nào cũng chết rồi.
Hoàng Đức Duy
Cái gì chết cơ?
Nguyễn Quang Anh
À…ý anh là con lợn ý.
Nguyễn Quang Anh
Dạo này có dịch tả lợn đấy. Thịt này biết đâu lại có vi khuẩn, ăn vào ngộ độc thì chết.
Nguyễn Quang Anh
/Dọn đĩa thức ăn nguội/
Hoàng Đức Duy
Thế sáng nay…cũng không phải em ảo giác đúng không?
Anh bỗng khựng lại một nhịp, rồi khẽ mỉm cười và tiếp tục công việc.
Nguyễn Quang Anh
Sáng nay…anh không gặp em.
Hoàng Đức Duy
Lát nữa ăn xong mình ra ngoài chơi nha?
Nguyễn Quang Anh
Cũng muộn rồi mà em.
Hoàng Đức Duy
Có anh rồi, em chả sợ gì hết.
Nguyễn Quang Anh
/Cười nhẹ/
Nguyễn Quang Anh
Em bé cứ dựa dẫm mãi vào anh thế này…nhỡ anh không ở bên em nữa thì làm thế nào?
Hoàng Đức Duy
Không ở bên là sao hả?
Hoàng Đức Duy
Có bồ mới hả?
Hoàng Đức Duy
Nói lung tung hoài.
Nguyễn Quang Anh
Như ba tháng vừa rồi đó.
Nguyễn Quang Anh
Không có anh, em cứ sống tạm bợ như vậy.
Hoàng Đức Duy
Thì…được ngày nào hay ngày đấy. Em cũng đợi được anh về rồi.
Hoàng Đức Duy
Tính toán xa vời làm gì, đời ngắn lắm. Hạnh phúc cho hiện tại trước đã, tương lai từ từ nghĩ sau.
Hoàng Đức Duy
Tí ra ngoài chơi đi, nha?
Nguyễn Quang Anh
Không cho. Lạnh lắm, nhỡ bé bị cảm thì sao?
Hoàng Đức Duy
Anh chăm bé mà.
Duy ngây ngô đáp lại như một điều hiển nhiên.
Cái giọng điệu nũng nịu như em bé đó, Quang Anh nghe xong cũng chỉ biết bất lực lắc đầu mà cười trừ.
Nguyễn Quang Anh
Của bé nè, ăn đi.
Nguyễn Quang Anh
Mà cứ ăn muộn thế này là không được đâu nha. Từ mai anh bắt bé ăn cơm lúc 6 giờ tối luôn.
Hoàng Đức Duy
Dạ, thế nào cũng được.
Hoàng Đức Duy
Có anh là được.
Duy cười tươi, nụ cười đặc biệt chỉ xuất hiện khi cậu ở bên Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
*Giá như anh có thể mãi mãi thấy em cười như thế này.*
Nguyễn Quang Anh
/Cười khẩy/
Nguyễn Quang Anh
*Đời làm gì có “giá như”?*
Một người vui vẻ thưởng thức bữa ăn do chính tay người yêu nấu, một người chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, tâm trí lang thang trong dòng suy tư trầm mặc, khó đoán.
Hoàng Đức Duy
Anh không ăn à?
Nguyễn Quang Anh
Anh ăn rồi.
Hoàng Đức Duy
Ơ…ăn mà không rủ em.
Nguyễn Quang Anh
Lúc đấy em chưa về mà. Anh sợ đợi đến lúc em về đồ ăn lại nguội nên anh nấu ăn trước luôn.
Nguyễn Quang Anh
Thôi ăn nào, hay để anh bón?
Dưới mái nhà nhỏ ấm áp ấy, có hai người đã cười đùa suốt cả buổi tối. Một người hay dỗi, một người hay dỗ; một người em bé, một người hay cưng chiều.
Ngoài trời lặng thinh, như nhường chỗ cho cặp đôi ngọt ngào ríu rít bên nhau. Chỉ mình họ thôi, đã đủ ngân lên một bản tình ca giữa trời đêm hoang vắng, đã đủ thắp lên một ngọn lửa hy vọng giữa chốn mà mọi thứ như đã lụi tàn.
Nhưng chẳng ai biết, ngọn lửa ấy bao giờ sẽ vụt tắt. Nó cứ cháy, cháy mãnh liệt, nhưng một ngọn lửa nhỏ sao có thể chống chọi qua trời đông buốt giá thế này?
Comments