Chapter 4

01:08
Sau khi dỗ Duy ngủ, Quang Anh cũng nằm lại cạnh cậu, mỉm cười đắm chìm trong sắc mặt yên bình trong giấc mộng ấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bé ngoan.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Yêu bé nhất!
Anh hôn nhẹ lên trán Duy, rồi từ từ rời khỏi phòng.
Anh xuống tầng, mở tủ lạnh.
Không nói gì, không cảm xúc, chỉ là một cái nhìn lướt qua những túi thịt xếp ngay ngắn trong tủ.
Cửa tủ lại đóng vào, phả ra một luồng khí mờ mờ, mỏng manh mà lạnh thấu người.
Anh đứng đó, chẳng mảy may để ý Duy đã tỉnh dậy, lục đục khiêng một chiếc tủ kính ra khỏi vị trí ban đầu.
Để lộ một cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.
Một cánh cửa gỗ, ẩm mốc, mục nát theo thời gian. Đã rất lâu không có ai mở cánh cửa ấy ra, hoặc biết đến sự tồn tại của nó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Nhếch môi/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em chưa ngủ à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Nhíu mày/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em làm gì thế? Sao lại bê tủ ra?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Tiến lại gần anh/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ồn ào quá.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi lại phải khiến anh câm mồm lần nữa sao?
Duy – hay một kẻ nào đó trong lốt của Duy, nở một nụ cười quỷ dị, rồi bất ngờ vung dao về phía anh.
Anh chỉ đứng lặng người, không hoảng sợ, không né tránh, chỉ nhìn chằm chằm vào thẳng mắt cậu.
Con dao xuyên qua người Quang Anh, anh chẳng mảy may bị thương.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
!?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cái gì…?
Duy sững sờ nhìn con dao sáng bóng, không dính chút máu trên tay mình.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu không phải Duy, nhưng cậu cũng từng là một phần của em ấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quá khứ đã chết rồi, tỉnh lại và sống cho hiện tại đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng vờn mãi với bóng ma của quá khứ rồi trở thành một phần của chính nó.
Nghe vậy, cậu ta như phát tiết, trừng trừng nhìn anh đầy phẫn uất.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
TAO LÀ TAO! TAO KHÔNG PHẢI CÁI THẰNG YẾU ĐUỐI, NGÂY THƠ ĐÓ!
Quang Anh chẳng hề phản ứng, chỉ điềm tĩnh tiếp lời, lặng lẽ trấn an nhân cách ngỗ ngược này.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Người yếu đuối là cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu không thể thoát ra khỏi quá khứ, nên mới trở thành con người tàn tạ như bây giờ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẹ kiếp!
Cậu tức tối giật phăng tay nắm cửa.
Ngay lập tức, căn hầm xộc lên một mùi ẩm mốc trộn cùng mùi tử khí, tất cả như một nghĩa trang cô quạnh ngay trong nhà.
Duy hướng thẳng đến chiếc bình đặt trên kệ mà sải bước, định sẽ đập vỡ nó.
Nhưng trước khi cậu kịp chạm vào chiếc bình, một lực hút vô hình đã kéo cậu ngược về sau.
Toàn thân cậu như đóng băng, không thể cử động theo ý mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẹ nó!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thả tao ra!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày là cái quỷ gì vậy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không muốn cậu bị thương.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngoan ngoãn về phòng ngủ đi.
Quang Anh đứng cách cậu rất xa, nhưng anh như đang điều khiển cả cơ thể cậu.
Từng lời nói như một câu lệnh mà cậu không thể từ chối. Toàn thân cậu bị kéo lên khỏi tầng hầm, cánh cửa gỗ cũ kĩ cũng theo đó mà đóng sập lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
AAAAAAAA!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bỏ tao ra!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao phải giết mày! Giết hết những kẻ sống lỗi với xã hội.
Cậu ta như hoá điên mà điên cuồng gào thét, cố rướn người về phía cánh cửa hầm, để lại trên tấm gỗ mục vài đường cào cấu rỉ máu.
Một lực vô hình hút mạnh, kéo Duy vào lòng Quang Anh. Anh ôm chặt lấy cậu, vừa ngăn cơn cuồng nộ đang trào dâng ra khỏi trái tim rách nát ấy; vừa vỗ về, an ủi những thương tổn đã hằn lại thành những vết sẹo trong Duy.
Anh cứ vậy siết chặt lấy cậu, nhắm chặt mắt để ngăn những giọt lệ đã trực trào ra khỏi khoé mi.
Cơn điên lắng xuống, trả lại từng tiếng nấc nghẹn ngào trong vòng tay Quang Anh, khiến lồng ngực vốn chẳng còn cảm giác của anh không thôi quặn thắt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngoan…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đây rồi. Không còn ai làm đau em nữa.
*Leng keng*
Con dao kim loại rơi xuống đất, xé tan tiếng nấc thổn thức giữa màn đêm.
Như một tấm khiên cuối cùng rơi xuống, Duy bật khóc, vỡ tan vào lòng người yêu.
Hoặc không phải Duy – chỉ là một người khác, tồi tệ hơn, nhiều vết sẹo hơn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Vỗ lưng cậu/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng khóc nữa…
02:00
Đồng hồ điểm đúng hai giờ sáng. Nước mắt đã cạn, sức lực đã tan, Duy ngủ gục trên tay Quang Anh.
Chiếc tủ kính tự trở về chỗ cũ, còn Duy đã thiếp đi được anh đưa về phòng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mơ đẹp nhé, đừng gặp ác mộng nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đau, anh sẽ mang theo nó mãi mãi đấy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao lại thế…?
Duy lim dim, mớ ngủ hỏi lại một câu vu vơ, rồi lại vùi mình vào chiếc chăn bông mềm mà thở đều.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Vì anh yêu em.*
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play