Hôn Ước Meo Meo.
"Không! Con không lấy Hoắc Minh Tiềm đâu!"
Tô Dĩnh la lên: "Anh ta là một kẻ điên, con không lấy, con không lấy!"
Ba mẹ Tô nhìn nhau cười khổ nhưng mẹ Tô vẫn cố gắng khuyên nhủ: "Tiểu Dĩnh à, con đừng bốc đồng nữa, con..."
"Con bốc đồng!"
Tô Dĩnh gào còn to hơn trước: "Chẳng lẽ con nói sai sao? Từ lúc Hoắc Minh Tiềm bị tai nạn anh ta đã phát điên rồi! Người làm ở nhà anh ta đều nói anh ta hở tí là lên cơn, vỡ một cái ly cũng giận điên lên mắng chửi người giúp việc, giờ trong nhà anh ta chỉ còn một quản gia thôi! Thế mà hai người nhất định bắt con gả cho người như vậy, là muốn đẩy con vào hố lửa đúng không!? Con không phải con gái hai người à!??"
Mẹ Tô bối rối: "Con là con chúng ta, sao có thể không phải! Đừng nói bậy. Nhưng đây là hôn sự đã được định trước từ hồi ông nội con, con..."
"Vì sao quyết định của người đi trước lại bắt con phải chịu trách nhiệm chứ!"
Tô Dĩnh gào lên, nhưng cuối cùng cũng không nói lời đại nghịch bất đạo nào, mà lại...
"Vì sao lại là con mà không phải người khác. Để Tô Lạc đi đi!"
Ba mẹ Tô giật mình.
Tô Lạc... Cả hai đồng thời quay qua nhìn ghế sofa bên cạnh.
Tô Lạc vốn đang ngồi liệt trên ghế sofa, thân hình lại như không có xương bám vào tay vịn ghế, cả người lười biếng dùng đôi mắt to sáng ngời nhìn Tô Dĩnh làm loạn đột nhiên bị cả nhà chú mục. Thế nhưng cô lại giống như nghe không hiểu, thấy họ nhìn mình thì nhìn lại, còn cười, đôi mắt to tròn ngây thơ, dáng vẻ thì đơn thuần vô tội biết bao.
Đối diện với ánh mắt như vậy mẹ Tô cảm thấy xấu hổ thay Tô Dĩnh.
Nhưng Tô Dĩnh vẫn cắn chết không buông, sợ họ không đồng ý mà lớn tiếng nói: "Cho dù chị ta chỉ là con nuôi của nhà này nhưng Tô gia nuôi chị ta bao nhiêu năm rồi, chị ta vẫn được tính là con gái Tô gia, vì sao không thể gánh trách nhiệm của Tô gia chứ!"
Đúng vậy, Tô Lạc vốn là con nuôi của ba mẹ Tô.
Năm xưa lúc ba mẹ Tô còn trẻ hai người đã gặp được Tô Lạc tại một ngôi chùa tồi tàn, khi ấy Tô Lạc mới hơn một tuổi, có lẽ chỉ vừa biết đi bập bẹ. Con bé bị bỏ rơi, cả người nhem nhuốc, lắm len như con mèo mướp. Còn là một con mèo con nhỏ xíu. Nó rút vào bên chân cột chùa dưới cơn mưa, nhưng đôi mắt sáng ngời kia lại chạm đến lòng của mẹ Tô khi ấy đợi mãi mà chưa có con.
Cảm thấy giữa nó và mình có duyên nên mẹ Tô đã nhặt Tô Lạc về, nhận làm con gái.
Có lẽ là thật sự có duyên, hai tháng sau mẹ Tô được chuẩn đoán đã mang thai. Khi Tô Lạc lên hai thì Tô Dĩnh ra đời.
Nhưng tuy rằng đã có con gái ruột, còn nuông chiều hết mực, muốn gì có nấy chẳng thiếu thứ gì lại còn sinh ra cả tính tiểu thư thì Tô Lạc vẫn không có bị ba mẹ Tô bỏ bê. Mẹ Tô vẫn đối xử rất tốt với Tô Lạc.
May mà Tô Lạc rất ngoan, cũng rất biết điều, chưa từng giành giật hay xung đột gì với Tô Dĩnh, an phận làm một đứa con nuôi có ăn có mặc. Chỉ mỗi tội học hành không được tốt, từ nhỏ đến lớn luôn đội sổ. Thế nhưng Tô gia giàu có, sợ gì không nuôi được một đứa con gái, thế là sau khi học xong cao trung ba mẹ Tô liền để cô ở nhà mà nuôi.
Thật sự cũng đã nuôi hai mươi hai năm, Tô Dĩnh cũng đã hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, Tô Lạc đã làm ổ ở nhà gần bảy băm.
Không phải Tô Dĩnh nói càng nói quấy, Tô Lạc thật sự có thể xem là con gái Tô gia.
Nhưng suy cho cùng Tô Lạc vẫn là con nuôi, Hoắc gia làm sao chịu để con nuôi đến thay thế con ruột làm con dâu nhà họ. Thế không phải đang xem thường Hoắc gia à.
Giống như nhìn ra ba mẹ Tô không bằng lòng, Tô Dĩnh giãy nãy lên: "Con không biết, con không lấy Hoắc Minh Tiềm kia đâu!!"
"Hai người lại ép con, con chết cho hai người xem!"
Ba mẹ Tô sợ hết hồn: "Tiểu Dĩnh đừng nói bậy!"
Nhưng mà thấy Tô Dĩnh kháng cự như vậy họ cũng không đành lòng, hai người khó xử khôn cùng nhìn nhau, nhưng lại thật sự không có ý nghĩa để Tô Lạc đến thay thế. Cho dù Hoắc gia có chịu thì họ vẫn thấy không thỏa đáng.
Không ngờ khi này Tô Lạc vẫn luôn làm vậy trang trí bên ghế sofa lại lên tiếng.
Cô ngồi thẳng dậy, cố gắng khiến cho mình ngồi đủ trang nghiêm, hai tay đặt lên hai đầu gối thật quy cũ, đôi mắt vẫn to tròn sáng ngời nhìn Tô Dĩnh nói: "Được, chị sẽ thay em gả cho cái người gì đó, à Hoắc Minh Tiềm."
Tô Dĩnh đang làm mình làm mẩy khựng lại, sau đó nhảy phắt lên kinh hỉ nhìn Tô Lạc nói: "Thật à, chị đồng ý?"
Mẹ Tô hết sững sốt rồi bối rối chen vào: "Này, tiểu Dĩnh..."
"Mẹ à, Tô Lạc đã đồng ý rồi mà, có phải con ép chị ta đâu!"
Tô Dĩnh bĩu môi, rồi quay sang nhìn Tô Lạc bằng đôi mắt sáng quắc: "Chị thật sự đồng ý?"
Tô Lạc gật đầu rất dứt khoát, chính là thân thể không cho phép nên cái gật đầu kia cứ mềm mại lạ thường.
Thật sự rất giống một chú mèo đáng yêu, nghe lời, hiểu chuyện, chọc người thương.
Ba mẹ Tô nhìn cô thật phức tạp.
Updated 49 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Thích gả thay thì chị gả, coi như chị trả ơn đi em gái ah. May mà cha mẹ nuôi này cũng tốt, không phải kiểu hai mặt có con ruột thì hắt hủi con nuôi
2025-08-29
4
Phạm Tuyết Mai
bình tĩnh nào/Grievance/ nói đau lòng chút thì em ko phải định mệnh của anh dù em có đồng ý cũng ko lấy đc đâu, nên đừng có giãy đành đạch lên thế
2025-08-29
1
So Lucky I🌟
Rồi đằng ấy đi xả hơi về rồi đó hả, nhanh thế ko chơi hết lễ ah, có try đọc là cừi ròi ớ. Chúc mừng truyện mới nhoaaaaa/Rose//Rose//Rose//Rose//Rose/
2025-08-29
4