Không khí trong căn nhà gỗ bỗng trở nên căng như sợi dây đàn. Đám cảnh sát nhìn nhau, rồi nhìn Hoàn Mỹ như thể đang chờ quyết định từ em
Hoàn Mỹ rút khẩu súng ra rồi siết chặt lấy nó, mắt không rời người phụ nữ kia
Khương Hoàn Mỹ
Cô không có quyền ở đây, đây là hiện trường vụ án, không phải nơi luật sư các cô thích thì ra vào như thế.
Ánh Nhật không nhúc nhích, vẫn đứng thẳng lưng ở đó, ánh mắt tối đen như nước hồ không gợn sóng
Lê Ánh Nhật
Nếu mọi người không cho phép, tôi sẽ chờ ở ngoài. Nhưng tôi cần biết sự thật, không phải để bảo vệ ai mà là để trừng phạt kẻ có tội [ giọng đều đều, không chút cảm xúc ]
Câu cuối của cô làm nhiều người trong phòng khẽ rùng mình bởi một luật sư mà lại nói " trừng phạt" sao?
Khương Hoàn Mỹ
* Người này... không giống mấy kiểu luật sư bào chữa mà mình từng gặp trước đây * [ khẽ cau mày ]
Chợt một người đồng nghiệp khác đến gần, ghét sát tai Hoàn Mỹ thì thầm
Sĩ quan cảnh sát
Cho cô ta đi đi, chúng ta còn việc phải làm.
Hoàn Mỹ hít một hơi rồi nhẹ gật đầu
Khương Hoàn Mỹ
Mời cô ra ngoài, nếu cần thông tin thì chúng tôi sẽ liên hệ chính thức.
Ánh Nhật không tranh cãi, chỉ gật nhẹ, rồi xoay người bước đi
Bóng lưng cô độc của Ánh Nhật khuất dần sau cánh cửa, im lặng đến lạnh lẽo
Khoảng 1 giờ sau, khi mọi thủ tục khám nghiệm trong căn nhà gỗ đã hoàn tất, không khí căng thẳng cũng đã dần lắng xuống
Hoàn Mỹ tháo găng tay, chậm rãi bước ra ngoài hít một hơi thật sâu để cho đầu óc được khuây khoả
Khương Hoàn Mỹ
[ chợt khựng lại ]
Vị luật sư ban nãy đang đứng tựa vào cột gỗ ngoài hiên. Bóng cô ta cao ráo, thẳng tắp, lặng yên như một phần của màn đêm
Cô ta không hút thuốc, không gọi điện, cũng không nói chuyện với ai mà chỉ đơn giản là đứng đó, dõi ánh mắt về khu rừng hun hút phía xa xa
Ánh đèn xanh đỏ từ xe cảnh sát quét ngang qua, phản chiếu gương mặt Ánh Nhật bình lặng đến vô hồn, không giận, không sợ, không buồn, cũng chẳng hiếu kỳ hay gì cả
Cứ như thể nếu cái chết có đến ngay trước mắt thì cũng chẳng thế khiến cô ta rung động hay sợ hãi chút nào
Hoàn Mỹ thoáng cau mày, người bình thường, khi chứng kiến một hiện trường như thế, ít nhất cũng phải có phản ứng ngạc nhiên, ghê sợ hoặc là khó chịu. Nhưng ở cô ta chỉ là một khoảng trống tuyệt đối, không chút biểu lộ gì cả
Khương Hoàn Mỹ
* Cô ta là người không có cảm xúc... hay là, giỏi che giấu đến mức khiến người khác tin rằng cô ta không có cảm xúc? * [ ngẫm nghĩ ]
Hoàn Mỹ muốn thủ lại một lần nữa, em bước đến gần Ánh Nhật, giả vờ đưa cho cô một tập hồ sơ rồi nhân cơ hội vươn tay khẽ chạm vào mu bàn tay cô
Và lần nữa... lại chẳng có gì xảy ra
Không tiếng vọng, không mảnh ký ức, không suy nghĩ thoáng qua mà có một hố sâu lạnh lẽo
Hoàn Mỹ siết chặt tập hồ sơ, rút tay về như không có chuyện gì. Nhưng trong lòng, một vệt ấn tượng đã hằn sâu " người phụ nữ này khác biệt hoàn toàn với bất cứ ai em từng gặp trước đây "
Khương Hoàn Mỹ
[ lái xe rời đi ]
Lê Ánh Nhật
[ khẽ lia mắt nhìn theo ]
-----
Hôm sau, tại phòng họp của sở, cấp trên thông báo thành lập tổ điều tra liên ngành. Và khi cánh cửa mở ra, người bước vào với chiếc vali da không lẫn vào đâu được....chính là cô - vị luật sư kỳ dị đêm qua mà Hoàn Mỹ đã gặp ở căn nhà gỗ trong rừng
Anh mắt hai người chợt chạm nhau trong thoáng ngắn ngủi
Ánh Nhật chỉ khẽ gật đầu, giọng trầm đều, như đọc một bản án
Lê Ánh Nhật
Từ hôm nay, chúng ta sẽ cùng hợp tác.
Khương Hoàn Mỹ
Chậc... bám theo đến tận đây cơ à [ lẩm bẩm ]
Hoàn Mỹ cố tỏ vẻ bình thản, nhưng sâu trong lòng, em biết... vụ án này sẽ không đơn thuần là một vụ điều tra nữa mà nó còn là khởi đầu cho một thứ gì đó mà chính em cũng chưa gọi tên được
Comments