Vụ án đầu tiên

Tại phòng họp tầng ba, nơi ngập tràn ánh đèn huỳnh quang trắng nhợt
Tấm bản đồ thành phố trải rộng trên màn hình, những chấm đỏ đánh dấu liên tiếp ba vụ án mạng xảy ra gần đây
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
[ đứng thắng, giọng dứt khoát ]
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Cả 3 nạn nhân đều là đàn ông trung niên, có liên quan đến một công ty xây dựng lớn.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Phương thức gây án giống nhau, cắt ngang động mạch cảnh, ra tay nhanh gọn và các nạn nhân cũng gần như không có chút kháng cự nào với hung thủ cả.
Một sĩ quan khác phụ thêm vào
Sĩ quan cảnh sát
Sĩ quan cảnh sát
Các điều tra viên đã nhận định hung thủ có khả năng là sát thủ chuyên nghiệp hoặc cũng có thể liên quan đến đường dây ngầm.
Bỗng cánh cửa mở cạch
Người phụ nữ hôm qua bước vào, vali da trong tay, cà vạt buộc chỉnh tề, lần này cô không nhìn ai, chỉ đi thẳng đến chiếc ghế trống ngay cạnh Hoàn Mỹ rồi ngồi xuống
Một làn sóng xì xào nhỏ bắt đầu vang lên giữa các sĩ quan có mặt
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
[ nghiêng đầu, hạ giọng ]
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Cô theo dõi vụ này với tư cách gì?
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Cố vấn pháp luật [ đáp lại ngắn gọn bằng tone giọng trầm đều ]
Hoàn Mỹ khẽ nhíu mày vì cô ta nói cứ như bản thân mình là một phần tất yếu của đội chứ không phải một kẻ ngoại lai
Chợt cấp trên gõ mạnh tay xuống bàn, dập tắt những xì xào kia
Cảnh sát trưởng
Cảnh sát trưởng
Cô ấy là Lê Ánh Nhật, là một luật sư.
Cảnh sát trưởng
Cảnh sát trưởng
Và chính vị luật sư này sẽ hỗ trợ về mặt pháp lý lẫn công nghệ cho chúng ta nên các cô các cậu phải học lo mà học cách phối hợp với cô ấy cho quen dần đi.
Cả bầu không khí trong phòng hợp đột nhiên chùng xuống
------
Kết thúc cuộc họp thì Hoàn Mỹ, Ánh Nhật và cả đội đã cùng nhau đi đến hiện trường vụ án thứ 4 để điều tra
Tại một căn hộ nhỏ tầng 5 của một căn chung cư, cửa sổ mở toang, mùi máu tanh vẫn còn nồng, nạn nhân gục trên bàn ăn, bát mì úp chưa kịp ăn đã lạnh ngắt
Hoàn Mỹ nhanh chóng đeo găng tay, lướt mắt quanh phòng, bước chân chợt dừng lại trước bức tường có vết trầy nhỏ
Ánh Nhật đứng cạnh, im lặng quan sát
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
[ liếc sang ]
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Cô định chỉ đứng nhìn như thế thôi à?
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Đúng thật là.... luật sư thì có ích gì ở hiện trường chứ? [ chán nản ]
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
[ cúi xuống, dùng khăn giấy gạt một sợi tóc bám trên bàn rồi đặt nó vào túi nhựa nhỏ ]
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Hung thủ tháo khẩu trang ở đây. Tóc dài, nhiều khả năng là phụ nữ [ giọng trầm đều ]
Hoàn Mỹ thoáng giật mình, bởi chính em cũng chưa kịp nhận ra điều đó nhưng cô thì lại...
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Cô cũng biết về pháp y à?
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Cô là luật sư mà?
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Sao cô lại biết mấy kiến thức này thế?
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
[ hỏi dồn ]
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Luật sư thì không thể biết mấy cái này sao?
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Đều là tự học cả đấy [ giọng bình thản, như thể đó là điều hiển nhiên ]
Hoàn Mỹ khẽ cắn môi, thầm nghĩ, một luật sư tự học pháp y thì sao lại có thể giỏi đến mức không hề bỏ sót bất kì thứ gì, kể cả một sợi tóc?
Quả thật rất kì lạ
-----
Khi cả đội tản ra để lấy lời khai của những người hàng xóm lân cận thì chỉ còn 2 người trong phòng
Hoàn Mỹ ngồi xuống bên bàn, giả vờ ghi chép, nhưng mắt vẫn dán vào Ánh Nhật — người phụ nữ đang cúi người để đo đạc các vết máu loang trên sàn nhà
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Cô không thấy ghê sợ sao? Ý tôi là mùi máu và mùi xác chết ấy... [ nhẹ buông một câu ]
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
[ ngẩng lên, ánh mắt đen tĩnh lặng nhìn Hoàn Mỹ ]
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Ghê sợ? Tôi không phân biệt được cái đó [ nhún vai ]
Câu trả lời khiến Hoàn Mỹ khẽ lặng người. Không phải phủ nhận, không phải giả vờ, mà như thể... cô ta thật sự không hiểu " ghê sợ " có nghĩa là gì
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Cô có thật là người không... hay là một bóng ma vậy? [ câu nói bật ra mang hàm ý nửa đùa nửa thật ]
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
[ im vài giây, rồi đáp bằng giọng đều đều ]
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Người, nhưng khác với đa số.
Hoàn Mỹ nghẹn lời, một cảm giác kỳ quái len vào lồng ngực, không hẳn là sợ hãi, cũng không hẳn là khó chịu mà chỉ là... tò mò đến bức bối mà thôi
-------
Khi rời hiện trường, Hoàn Mỹ bất giác đi chậm lại, nhìn theo bóng lưng cao gầy đang bước đi phía trước của Ánh Nhật — người mà em không thể chạm thấu, không thể đọc được và lại có khả năng lặng lẽ soi ra những thứ mà người khác bỏ qua
Trong khoảnh khắc ấy, Hoàn Mỹ biết chắc rằng sự xuất hiện của Ánh Nhật không phải sự ngẫu nhiên và cuộc điều tra này, từ hôm nay, sẽ không còn giống trước nữa
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play