Thành phố về đêm khoác lên mình tấm áo lạnh lẽo. Ánh đèn đường vàng vọt không đủ xua tan bóng tối dày đặc đang nuốt chửng từng con hẻm nhỏ.
Giữa màn mưa tầm tã, nơi sâu nhất của thế giới ngầm, một cái tên khiến tất cả run sợ vẫn đang ngồi trên ngai vàng của máu và quyền lực – Nguyễn Quang Anh.
Anh không còn là đứa trẻ năm xưa, cũng chẳng còn là kẻ co ro trong góc tường đầy máu và nước mắt. Bây giờ, chỉ cần một ánh mắt của anh, hàng chục sinh mạng có thể tan biến
____________________
Đêm hôm đó, Hoàng Đức Duy – một thanh niên bình thường, hoặc đúng hơn là một kẻ chẳng có gì ngoài đôi bàn tay chai sạn – vô tình bước vào vòng xoáy không thuộc về mình.
Cậu tan ca muộn ở quán ăn, đôi giày sũng nước, hơi thở hổn hển vì trời bất chợt đổ mưa lớn. Con đường về phòng trọ vốn đã vắng, nay càng hiu hắt hơn.
Hoàng Đức Duy
//rảo bước, trong lòng chỉ mong được về cái tổ ấm nhỏ bé, dẫu ẩm thấp nhưng vẫn còn là chốn an toàn duy nhất//
Nhưng số phận chưa bao giờ buông tha cậu.
Khi ngang qua một con hẻm, tiếng súng vang lên.
Hoàng Đức Duy
//khựng lại// ?
Từ trong bóng tối, một gã đàn ông máu me đầy người lao ra, ngã sụp ngay trước mặt cậu. Bàn tay dính đầy máu túm chặt lấy ống quần, giọng khàn đặc:
...
Cứu… cứu tao…
Hoàng Đức Duy
//chết sững//
Cậu chưa kịp phản ứng thì sau lưng, những bóng người khác ào ra. Tiếng bước chân dồn dập, tiếng súng lên nòng rợn người. Một kẻ quát:
NVP
Thằng nhóc kia thấy hết rồi! Bắt nó lại, giết luôn cho chắc!
Hoàng Đức Duy
!! //Tim như rơi xuống vực, bật người bỏ chạy//
Tiếng mưa hòa lẫn với tiếng thét đuổi theo, từng phát súng nổ vang làm cậu hoảng loạn đến nghẹt thở. Ký ức cũ tràn về – ký ức bị săn đuổi, bị xem như một con mồi rẻ mạt.
Hoàng Đức Duy
Tch! //trong tuyệt vọng, lao thẳng về phía ánh đèn xe bất ngờ xuất hiện ở đầu hẻm//
Cửa xe mở.
Nguyễn Quang Anh
//bước xuống//
Anh mặc vest đen, dáng người cao lớn, gương mặt điển trai đến mức khiến bóng tối cũng phải ghen tị. Nhưng đôi mắt kia – sắc lạnh, vô tình, như con dao bén chỉ chực rạch toạc linh hồn đối phương – mới là thứ khiến tất cả khiếp sợ.
Đám người đuổi theo lập tức khựng lại. Chỉ một cái liếc mắt của anh, không khí xung quanh như đông cứng.
Nguyễn Quang Anh
//không vội nói, chỉ từ tốn bước từng bước về phía Duy//
Tiếng giày da nện xuống nền gạch, vang vọng giữa cơn mưa rào.
Hoàng Đức Duy
... //run rẩy, đôi mắt hoảng loạn nhìn anh//
Nước mưa làm mái tóc dính bết, khuôn mặt nhợt nhạt, cơ thể mảnh khảnh như chỉ cần một cái chạm mạnh cũng sẽ vỡ vụn.
Nguyễn Quang Anh
//dừng lại trước mặt cậu, cúi đầu nhìn thẳng//
Trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, anh thấy một điều gì đó rất quen: sự sợ hãi, sự bất lực… và bóng dáng của đứa trẻ mười tuổi từng gào khóc trong căn phòng tối năm nào.
Ánh mắt anh tối sầm. Giọng nói trầm thấp vang lên, lạnh lùng đến mức khiến người nghe rùng mình:
Nguyễn Quang Anh
Mày là ai?
Hoàng Đức Duy
//nghẹn lại, cổ họng khô khốc//
Hoàng Đức Duy
//lắp bắp// Em… không… tôi không biết gì hết… tôi chỉ đi ngang qua thôi…
Nguyễn Quang Anh
Hơ... //khẽ cười, nụ cười không chút ấm áp, chỉ toàn là mỉa mai và áp chế//
Nguyễn Quang Anh
//đưa tay nâng cằm Duy lên, buộc cậu phải ngẩng mặt đối diện//
Hoàng Đức Duy
?
Nguyễn Quang Anh
Run cầm cập thế kia mà còn chối. Mày nghĩ tao tin à?
Bàn tay lạnh buốt, ngón tay siết chặt, khiến Duy đau đến nhăn mặt. Nhưng cậu không dám phản kháng. Ánh mắt ấy quá đáng sợ, giống như một con thú săn mồi đang chờ con mồi sập bẫy.
Nguyễn Quang Anh
Đã lọt vào mắt tao rồi, thì mày chỉ có hai con đường. //ghé sát tai cậu, giọng nói như lưỡi dao cắt vào da thịt//
Nguyễn Quang Anh
Một là theo tao. Hai là chết ngay tại đây.
Mưa vẫn trút xuống. Trái tim Duy đập thình thịch, hơi thở gấp gáp.
Hoàng Đức Duy
...
Trong khoảnh khắc ấy, cậu hiểu – mình đã vô tình bước vào một địa ngục khác, một địa ngục mang tên Nguyễn Quang Anh.
Đêm ấy, dưới cơn mưa xối xả, hai số phận va chạm nhau.
Một kẻ là ông hoàng quyền lực, không tim, không tình.
Một kẻ là con rối đã quá quen với việc bị vứt bỏ.
Và cuộc đời họ, từ giây phút đó, không thể nào tách rời.
Comments