Chương 4: Xiềng Xích Đầu Tiên

Căn phòng lớn chìm trong ánh sáng lờ mờ. Những ngọn đèn chùm treo cao tỏa ra thứ ánh vàng lạnh lẽo, phản chiếu lên nền gạch đen bóng như mặt nước. Không gian im ắng, chỉ nghe thấy tiếng kim loại khẽ va vào nhau mỗi khi cơn gió lùa qua khe cửa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...//bị đưa vào đó, toàn thân vẫn còn run rẩy//
Áo quần ướt sũng, mái tóc nhỏ nước tí tách, đôi giày cũ nát dính đầy bùn đất. Cậu thấy mình thật nhỏ bé, lọt thỏm trong nơi nguy nga mà u ám này, giống như một con chim sẻ yếu ớt vừa lạc vào hang ổ của dã thú.
Phía trước, Quang Anh thong thả tháo áo khoác ngoài, động tác gọn gàng đến mức gần như lạnh lùng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
... //mắt anh dừng trên người cậu, bình thản//
Nhưng ẩn sau đó là sự soi xét như muốn nhìn thấu từng vết thương sâu kín.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nuốt khan, cố tìm chút can đảm//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh… anh định làm gì tôi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khẽ nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một đường cong nhạt nhẽo//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thú vị đấy. Mày còn dám hỏi tao cơ à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//tiến lại gần//
Tiếng giày da dội xuống nền gạch tạo thành nhịp điệu nặng nề, mỗi bước một áp lực.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//vô thức lùi về sau, lưng sớm dính chặt vào vách tường lạnh ngắt//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Buông tôi ra. Tôi không liên quan gì đến các người… Tôi chỉ đi ngang qua thôi!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cố gắng chống chế, giọng run rẩy nhưng ánh mắt vẫn ánh lên một tia phản kháng yếu ớt//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//chậm rãi đưa tay, chống lên tường, khóa chặt không gian của cậu//
Khoảng cách giữa cả hai thu hẹp đến mức hơi thở hòa lẫn. Mùi thuốc lá, mùi gỗ trầm và mùi nguy hiểm đặc quánh trong hương khí của anh vây kín lấy cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày nghĩ đời tao dễ dàng buông tha cho bất kỳ thứ gì lọt vào mắt tao sao? //giọng trầm thấp, rạch toạt sự im lặng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đêm nay, mày đã bước vào lãnh địa của tao. Đồng nghĩa với việc mày thuộc về tao rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
!? //giật mình, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, toàn thân căng cứng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi… tôi không phải đồ vật của ai hết! Tôi có cuộc đời của riêng mình!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Haha... //bật cười khẽ//
Tiếng cười lạnh lẽo vang vọng trong gian phòng, vừa như khinh bỉ, vừa như thú vị. Anh cúi thấp hơn, gương mặt kề sát, đôi mắt đen xoáy sâu vào ánh nhìn tuyệt vọng của Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày nghĩ tao quan tâm à? Trên đời này, hoặc phục tùng… hoặc chết. Chọn đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
... //nghẹn họng//
Trong khoảnh khắc, ký ức cũ ùa về – tiếng roi da, tiếng chửi rủa, hơi thở hôi rượu của người cha biến thái, bàn tay dơ bẩn đã từng chạm vào thân thể non nớt của cậu. Toàn thân cậu lạnh toát, nhưng đồng thời lòng tự trọng cuối cùng vẫn thôi thúc:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu thế thì giết tao đi. Tôi thà chết còn hơn bị xích như con thú!
Lời vừa dứt, căn phòng chìm trong im lặng nặng nề.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
... //nhìn chằm chằm cậu hồi lâu//
Đôi mắt anh tối sầm, tia sáng lạnh lẽo lóe lên như lưỡi dao. Nhưng rồi, bất ngờ, anh bật ra một tràng cười trầm khàn, vang dội.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Khá lắm… Tao ghét mấy đứa yếu đuối chỉ biết khóc lóc. Ít nhất, mày còn có gan đứng thẳng trước mặt tao.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đưa tay bóp nhẹ cằm Duy, buộc cậu ngẩng cao đầu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
?
Ngón tay siết mạnh đến mức Duy đau điếng, nhưng ánh mắt Quang Anh không hề rời khỏi ánh nhìn giận dữ của cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng mà… tao không để mày chết dễ thế đâu. Chết thì đơn giản quá.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao muốn mày phải sống, phải nhìn xem thế giới này mục nát thế nào… và rồi từng chút một, mày sẽ chỉ còn biết dựa vào tao mà thôi.
Lời nói ấy, như một lời nguyền, khắc sâu vào tâm trí Duy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
... //run rẩy, đôi mắt dần nhòe đi vì nước mắt//
Không phải vì yếu đuối, mà vì cậu hiểu – từ giây phút này, mình đã thật sự mất đi tự do. Xiềng xích vô hình đầu tiên đã khóa chặt vào cổ tay cậu, lạnh lẽo, vô phương tháo bỏ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//buông cậu ra, quay lưng, bước về phía chiếc ghế bành đặt giữa phòng//
Giọng anh vang vọng, như một mệnh lệnh không thể kháng cự:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Từ hôm nay, mày ở lại đây. Không ai được chạm vào mày, ngoài tao. Nhớ kỹ: mày là của tao.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đứng chôn chân, tim đập hỗn loạn, cơ thể như bị hút vào vực sâu không đáy//
Trong bóng tối, một sợi dây định mệnh đã được thắt lại. Xiềng xích đầu tiên, dù vô hình, nhưng đủ để trói buộc hai số phận mãi mãi.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play