[Tường Lâm] Lời Xin Lỗi Muộn Màng
Chap 1
Milkie_Hãy Dừng Lại Và Like Đê
Hello hello~
Milkie_Hãy Dừng Lại Và Like Đê
Cre idea: @Chính thất của A Nguyên
Milkie_Hãy Dừng Lại Và Like Đê
Truyện này là do cổ nghĩ ra
Milkie_Hãy Dừng Lại Và Like Đê
Còn Milk chỉ đảm nhiệm phần viết hoii
Milkie_Hãy Dừng Lại Và Like Đê
Hong đảm nhận ý tưởng ạa
Milkie_Hãy Dừng Lại Và Like Đê
Ai đọc chùa thì like đê
Milkie_Hãy Dừng Lại Và Like Đê
Toi cầm xăng qua phóng hoả nhà mấy kô bây giờ chứ ở đó mà vỡn mặt 😭
Milkie_Hãy Dừng Lại Và Like Đê
Ahuhu
Milkie_Hãy Dừng Lại Và Like Đê
C.on @Chính thất của A Nguyên nhá~
Milkie_Hãy Dừng Lại Và Like Đê
I love youu ❤️
Milkie_Hãy Dừng Lại Và Like Đê
Truyện đell tặng chap nha bà coan~
Milkie_Hãy Dừng Lại Và Like Đê
Vì cái này là tặng cho @Chính thất của A Nguyên !!
Đêm ấy, nhà họ Hạ treo đầy lồng đèn đỏ, hoa tươi xếp kín hai bên sảnh lớn. Tiếng chúc tụng rộn ràng, rượu sóng sánh, mọi ánh mắt đều hướng về sân khấu giữa đại sảnh. Đó là hôn lễ của Hạ Trường Phong – con trai trưởng nhà họ Hạ – và người con gái nhà họ Trịnh.
Cô dâu khoác trên mình chiếc váy cưới trắng tinh, làn da mịn màng, đôi mắt long lanh như hồ thu nhưng ánh nhìn lại run run. Từ nhỏ nàng đã đem lòng thương Hạ Trường Phong, chàng trai lạnh lùng, giỏi giang, là niềm tự hào của dòng họ. Thế nhưng, chàng chưa từng để ý đến nàng, thậm chí còn tỏ ra xa cách. Cuộc hôn nhân này, suy cho cùng, là kết quả của một bản hợp đồng giữa hai gia tộc – không hơn, không kém.
"Cô Trịnh có đồng ý lấy Hạ Trường Phong làm chồng, dù giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay khỏe mạnh, vẫn bên nhau trọn đời?"
Cô gái khẽ run. Nhưng trong tim, nàng nghe rõ tiếng mình thổn thức
Mẹ Hạ Tuấn Lâm
"Đây là người ta đã chờ đợi bao năm. Dù chỉ một ngày được ở cạnh anh, ta cũng nguyện"
Mẹ Hạ Tuấn Lâm
Con đồng ý
Cả sảnh vỗ tay rộn rã, tiếng pháo chúc mừng nổ vang. Cô gái mỉm cười, mắt ngấn nước. Nhưng khi quay sang, chàng trai bên cạnh chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt hờ hững, không mảy may rung động. Hôn ước ấy, từ đầu đến cuối, chỉ có một người thật lòng.
Cuộc sống sau hôn lễ, trong căn biệt thự nguy nga, lại lạnh lẽo hơn nàng tưởng. Người chồng ấy bận bịu, đi sớm về khuya, ít khi nói chuyện. Những bữa cơm thưa thớt, nàng ngồi chờ, đôi khi chỉ còn lại mình và chiếc bàn ăn dài lạnh ngắt.
Dẫu vậy, nàng vẫn không buông bỏ. Mỗi lần anh về, nàng tự tay chuẩn bị bữa tối, khẽ hỏi han.
Mẹ Hạ Tuấn Lâm
Anh mệt không?
Nhưng anh chỉ đáp gọn: “Ừ.” Rồi lại lặng lẽ ăn vài miếng, đứng dậy đi thẳng lên phòng làm việc. Trái tim nàng đau, nhưng vẫn tin rằng một ngày nào đó, anh sẽ đổi thay.
Vài tháng sau, tin vui đến như một phép màu. Nàng mang thai.
Ngày biết mình có con, nàng ôm bụng khóc nức nở. Đứa bé này là kết tinh duy nhất giữa nàng và người đàn ông lạnh lùng kia. Dù anh không yêu nàng, nhưng ít ra, với tư cách một người cha, anh sẽ không thể bỏ mặc con mình.
Mẹ Hạ Tuấn Lâm
Con hãy đến bên mẹ, ở lại với mẹ. Dù ba con có thế nào, mẹ hứa sẽ yêu con hết thảy
Chín tháng mười ngày trôi qua, trong căn phòng trắng toát mùi thuốc sát trùng, tiếng khóc non nớt vang lên. Đứa trẻ đỏ hỏn, bé xíu, được đặt vào vòng tay người mẹ còn mồ hôi đầm đìa.
Nàng run rẩy, ôm con thật chặt, khóe mắt nhòe đi
Mẹ Hạ Tuấn Lâm
Tuấn Lâm… Hạ Tuấn Lâm… Con là tất cả của mẹ
Ngoài cửa, Hạ Trường Phong khoanh tay đứng nhìn. Khi y tá bế đứa bé ra cho anh xem, anh chỉ liếc một cái, khẽ gật đầu rồi quay người bỏ đi. Không một lời chúc mừng, không một nụ cười. Trái tim người mẹ thắt lại, nhưng khi cúi xuống, thấy gương mặt bé nhỏ say ngủ trong vòng tay mình, nàng lại mỉm cười.
Mẹ Hạ Tuấn Lâm
Không sao, Tuấn Lâm ạ. Chỉ cần có con, mẹ không còn sợ gì nữa
Từ ngày Hạ Tuấn Lâm cất tiếng khóc chào đời, căn nhà vốn lạnh lẽo như bỗng có thêm một chút hơi ấm. Người mẹ ôm con suốt, kể cả lúc mệt mỏi vẫn kiên trì tự tay chăm từng giấc ngủ, từng bình sữa. Đêm khuya, khi đèn hành lang lờ mờ sáng, nàng ngồi bên nôi, khe khẽ hát ru. Giọng hát ấy có khi run run vì nước mắt, nhưng vẫn êm đềm như gió xuân.
Mẹ Hạ Tuấn Lâm
Ngủ đi con, ngủ cho ngoan… Mẹ ở đây, mẹ sẽ không đi đâu cả…
Tuấn Lâm còn nhỏ, chưa hiểu gì, chỉ biết đôi bàn tay nhỏ xíu thường nắm chặt lấy ngón tay mẹ, như một bản năng không muốn buông.
Thế nhưng, không phải ai trong căn nhà ấy cũng vui mừng. Hạ Trường Phong – người đàn ông trên danh nghĩa là cha – vẫn hờ hững. Anh ta chỉ ghé vào phòng vài lần, liếc nhìn đứa bé rồi lạnh nhạt bỏ đi. Mỗi khi đứa nhỏ khóc, tiếng khóc ấy dường như khiến anh ta khó chịu hơn là cảm thấy thương xót.
Có một lần, đêm khuya Tuấn Lâm khóc quấy không ngừng. Nàng bế con đi khắp phòng, dỗ dành mãi vẫn không nín. Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở, Hạ Trường Phong xuất hiện, gương mặt cau có.
Ba Hạ Tuấn Lâm
Cô không biết giữ im lặng sao? Đêm nào cũng ồn ào như thế
Mẹ Hạ Tuấn Lâm
Xin lỗi… con còn nhỏ, chưa quen giờ giấc…
Anh ta lạnh lùng nhìn thoáng qua, rồi quay gót bỏ đi. Nàng đứng đó, ôm chặt đứa bé, lòng đau đến nghẹn. Nhưng khi cúi xuống nhìn con, thấy đôi mắt ướt còn hoe đỏ, nàng lại mỉm cười yếu ớt.
Mẹ Hạ Tuấn Lâm
Không sao, Tuấn Lâm à… Chỉ cần con ở bên mẹ, mọi thứ khác đều không quan trọng..
Ngày đầy tháng của Tuấn Lâm, nhà họ Hạ mở tiệc mời khách, nhưng không phải để chúc mừng đứa bé, mà chỉ để khoe khoang gia thế. Những lời chúc tụng rôm rả, rượu vang rót đầy ly, tiếng cười nói xôn xao. Nhưng khi ai đó đề cập đến đứa trẻ, Hạ Trường Phong chỉ lạnh nhạt
Ba Hạ Tuấn Lâm
Đứa nhỏ… cũng bình thường thôi
Trong lúc ấy, người mẹ vẫn ôm con, khẽ dỗ dành. Nàng biết, giữa nơi ồn ào này, chẳng ai thật sự quan tâm đến Tuấn Lâm, ngoài nàng. Một bà vú già, thương cảm nhìn nàng, thì thầm.
"Thiếu phu nhân, cô phải giữ gìn sức khỏe. Thiếu gia nhỏ chỉ có cô thôi…"
Nghe thế, nàng càng ôm con chặt hơn, khẽ gật đầu.
Milkie_Hãy Dừng Lại Và Like Đê
Ahihi 👉🏻👈🏻
Comments
My Bayby Girl's
xem ra quý cô này thật ác hơn mẻ cho ý tưởng
2025-08-30
2
Thanh Hàn_💜💛
Ầy~ Này mập mờ chịu ra Tường Lâm luôn à..tưởng chỉ làm mỗi Kỳ Hâm
2025-08-31
1
My Bayby Girl's
bà con tui đọc ra bà conan
2025-08-30
1