Lời nói đầu tiên

Ngày thứ ba
Căn phòng bệnh vẫn vậy, trắng xoá, trống trải, lặng ngắt. Nhưng với Trần Phong Hào, dường như mọi thứ có chút khác.
Không hẳn thay đổi rõ ràng, chỉ là… khi cậu mở mắt, ánh nhìn theo thói quen đã lướt đến chiếc bàn nhỏ gần giường. Trên đó, cuốn sổ hôm qua vẫn nằm yên.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Anh ta sẽ đến nữa chứ?"
Cậu nhanh chóng xua ý nghĩ ấy đi, kéo chăn trùm kín đầu. Nhưng tim thì đập nhanh hơn bình thường. Cảm giác như mình đang chờ đợi một điều gì đó – điều mà chính cậu cũng không dám thừa nhận.
Nguyễn Thái Sơn bước vào, đúng như ngày trước. Không gõ cửa, không tiếng động thừa. Chỉ đơn giản đẩy nhẹ, để ánh sáng bên ngoài hắt vào cùng bước chân anh.
Phong Hào nghe thấy, nhưng không nhúc nhích. Cậu cố giả vờ ngủ.
Sơn không vội. Anh đặt cặp tài liệu xuống bàn, thoáng nhìn dáng người co lại dưới chăn. Khoé môi anh cong lên nhẹ đến mức gần như không nhận ra.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
"Trốn tránh, nhưng tay lại khẽ run. Nghĩ anh không thấy sao?"
Anh kéo ghế ngồi, thả mình vào im lặng. Tiếng lật hồ sơ vang lên khe khẽ. Không gian lại chìm vào tĩnh mịch.
Phong Hào nằm trong chăn, lòng rối như tơ vò
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Anh ta… không định gọi mình dậy sao? Không hỏi han gì à?"
Cậu chờ. Một phút. Năm phút. Mười phút. Vẫn không có gì. Cuối cùng, cậu khẽ hé mắt ra.
Người đàn ông ấy vẫn ngồi đó, đọc giấy tờ, thỉnh thoảng ghi vài dòng. Bình thản. Kiên nhẫn. Như thể thật sự không cần cậu chú ý.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Đáng ghét… Sao lại làm ngơ dễ dàng như vậy?"
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Người khác thì cố bắt chuyện, còn anh ta thì… cứ ngồi đó. Mình lại là người bị kéo vào."
Phong Hào cau mày, kéo chăn xuống, để lộ nửa khuôn mặt.
Sơn nhìn thấy. Nhưng thay vì lên tiếng, anh rút trong túi áo ra một gói bánh nhỏ – loại bánh quy bơ giòn trong siêu thị, bao bì đơn giản. Anh đặt nó lên bàn, đẩy nhẹ về phía giường.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Bánh này không ngọt quá.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Anh mang cho bệnh nhân khác, nhưng em cũng có thể thử
Anh nói đều giọng, chẳng chứa chút ép buộc.
Phong Hào liếc qua. Bao bì màu vàng nhạt, góc túi còn hơi nhăn. Thứ đơn giản ấy bất giác khiến tim cậu thắt lại.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Anh ta đang làm gì vậy? Mình đâu cần thứ này."
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Mình không ăn đâu."
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Nhưng… mùi thơm kia… đã lâu rồi mình chưa chạm đến."
Cậu quay mặt đi, không phản ứng.
Sơn không hề thất vọng. Anh mở túi bánh, tự lấy một cái, nhai chậm rãi. Tiếng giòn rụm vang lên, to hơn hẳn trong căn phòng yên tĩnh.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Nghe rõ ràng quá…"
Hào nghĩ, trong lòng bực bội xen lẫn ngập ngừng.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Nếu mình ăn… liệu anh ta sẽ nghĩ mình yếu đuối không?"
Sơn đặt lại túi bánh gần cuốn sổ.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nếu em không muốn, cũng không sao. Để đó, khi nào thích thì dùng
Anh ngẩng mắt nhìn Hào, khoé môi cong khẽ
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nhưng nhớ để phần anh một cái
Một câu nói nhẹ bẫng, thậm chí giống như trò đùa. Nhưng chính sự thoải mái ấy khiến Phong Hào bất giác cắn môi. Lần đầu tiên, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Anh ta… không xem mình là gánh nặng."
Thời gian trôi chậm. Sơn đọc hồ sơ, viết vài dòng, rồi đứng dậy đi tới cửa sổ. Anh kéo rèm, để ánh sáng vàng ấm tràn vào phòng.
Phong Hào nheo mắt. Đã lâu lắm rồi cậu không nhìn thấy ánh nắng trực tiếp như vậy. Ánh sáng chói, nhưng có cảm giác dịu dàng, như xua bớt một phần lạnh lẽo trong lòng.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Đẹp… nhưng mình không nên để ý."
Cậu siết chặt ga giường, tự nhắc nhở. Nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng trong tia nắng.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Em thích trời nắng, hay trời mưa?
Giọng Sơn vang lên, nhẹ nhàng như một câu hỏi vu vơ.
Phong Hào giật mình. Trái tim đập mạnh
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Anh ta lại làm vậy nữa – hỏi những thứ không liên quan gì đến bệnh, đến đau khổ."
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Đừng trả lời. Mình không cần. Cứ im lặng thôi…"
Môi cậu hé ra, rồi lại mím chặt. Một lần. Hai lần. Trong đầu xoay vòng
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Nói không? Hay nói mưa?"
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Không, không được. Anh ta sẽ nghĩ mình yếu đuối…"
Nguyễn Thái Sơn không thúc ép. Anh quay lại bàn, ghi thêm vài dòng vào sổ. Trong lòng anh, có một sự chờ đợi thầm lặng.
Cuối cùng, tiếng thì thầm nhỏ đến mức gần như tan vào không khí bật ra từ môi Phong Hào
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Mưa...
Chỉ một từ.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại.
Sơn ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên một tia sáng hiếm hoi. Anh không cười to, không reo mừng. Chỉ chậm rãi gật đầu, như thể câu trả lời kia là điều tất yếu, tự nhiên nhất.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ừ. Anh cũng vậy
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Trời mưa làm người ta dễ nhớ lại nhiều chuyện
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nhưng đôi khi, mưa cũng che đi được nước mắt
Phong Hào cứng đờ. Cậu không dám tin mình vừa nói ra tiếng. Một chữ thôi, mà lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu quay mặt đi, tim đập loạn
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Trời ạ… Mình vừa làm gì thế này?"
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Nói chuyện với anh ta? Mình thật ngốc…"
Nhưng sâu thẳm, có một tia sáng nhỏ bé nhen lên
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Ít nhất… anh ta không cười nhạo mình."
Sơn thu dọn giấy tờ, chuẩn bị đứng dậy. Trước khi đi, anh khẽ nói
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Mai anh sẽ kể cho em nghe một kỷ niệm trong ngày mưa
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nếu em muốn, có thể kể lại một kỷ niệm của mình.
Không ép buộc. Chỉ là một gợi ý, một lời hẹn.
Cửa khép lại, để lại căn phòng tĩnh lặng.
Phong Hào kéo chăn lên che nửa mặt, nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía cuốn sổ và túi bánh quy trên bàn. Tim cậu đập mạnh, vừa lo lắng vừa… mong chờ.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
"Ngày mai… liệu mình có dám nói thêm một từ nữa không?"
Hết chap

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play