[Jsol × Nicky] Nắng Sau Rèm Cửa
Ánh nắng nơi cửa sổ
Ánh nắng cuối ngày rơi nghiêng qua khung cửa kính mờ bụi, tạo thành những vệt sáng dài cắt đôi căn phòng bệnh trắng toát. Không khí nhàn nhạt mùi thuốc sát trùng, lạnh lẽo và quen thuộc đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Trên chiếc giường gần cửa sổ, một cậu trai trẻ ngồi co ro, đầu gối ôm sát vào ngực. Trần Phong Hào. Mười tám tuổi. Một cái tên bình thường đến mức có thể tan biến giữa hàng ngàn bệnh án chất đống trong phòng lưu trữ của bệnh viện, nhưng câu chuyện phía sau lại chẳng hề bình thường
Cậu chẳng nhìn ai, chẳng đáp lại bất kỳ tiếng gọi nào. Chỉ để ánh mắt trống rỗng trôi dạt về phía cửa sổ, nơi trời chiều đang dần ngả màu vàng xám. Làn da cậu tái nhợt, mỏng đến mức có thể thấy cả những mạch máu xanh nhạt ẩn dưới cổ tay gầy
Trên cổ tay đó, vài vết xước đã được băng qua loa. Không quá sâu để gây nguy hiểm, nhưng đủ để ai nhìn thấy cũng thấy đau lòng hoặc hoảng sợ.
Mẹ của Hào
Phong Hào, ăn chút cháo đi con
Giọng người phụ nữ trung niên vang lên run rẩy. Người mẹ đặt bát cháo lên bàn nhỏ cạnh giường, cố gắng mỉm cười dịu dàng. Nhưng cậu trai không đáp, cũng chẳng quay lại. Bàn tay cậu co cứng, móng tay cắm vào da thịt, để lại những vệt hằn đỏ.
Người cha đứng cạnh chỉ biết thở dài, lắc đầu. Cả hai người ngồi lại vài phút, rồi bất lực rời đi. Họ đã quen với cảnh con trai tránh né mình, quen cả những lần cố gắng nói chuyện đều rơi vào hư vô
Cửa khép lại, im lặng lại phủ xuống. Chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ và tiếng tim đập dồn nén trong lồng ngực Phong Hào
Cậu ghét cảm giác này. Cảm giác bị nhốt trong một căn phòng trắng xoá, bị ánh mắt thương hại nhìn chằm chằm, bị những giọng nói “cố lên”, “con phải mạnh mẽ” vang lên mà chẳng ai thật sự hiểu. Mỗi lời khuyên, mỗi cái vỗ vai đều giống như một nhát dao vô hình cứa vào tâm trí.
Cậu ghét tất cả. Ghét cả chính mình.
Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa. Không phải bố mẹ, không phải y tá quen mặt. Một người đàn ông bước vào, mang theo hơi lạnh của hành lang bệnh viện và tiếng giấy tờ sột soạt.
Anh mặc blouse trắng, dáng cao gọn gàng, gương mặt sắc nét, sống mũi thẳng, ánh mắt đen sâu nhưng không lạnh lùng. Có gì đó vừa điềm tĩnh, vừa xa cách.
Phong Hào lập tức cảnh giác. Cậu rụt vai, nép sát hơn vào góc giường, giống như một con thú nhỏ bị dồn đến chân tường.
Người đàn ông dừng lại, không tiến gần, chỉ khẽ kéo một chiếc ghế đến bên giường, giữ khoảng cách chừng ba bước. Anh đặt tập hồ sơ bệnh án xuống bàn, lật vài trang, sau đó ngẩng lên.
Nguyễn Thái Sơn
Xin chào. Anh là Nguyễn Thái Sơn.
Giọng nói trầm thấp, rõ ràng, không quá nghiêm nghị, cũng chẳng quá dịu ngọt. Chỉ đơn giản như một lời giới thiệu bình thường.
Phong Hào không đáp. Cậu gục đầu xuống, để tóc mái che đi ánh mắt.
Sơn quan sát từng cử động nhỏ của cậu trai trước mặt. Tư thế phòng thủ, ngón tay đang siết chặt để giữ bình tĩnh, ánh mắt trốn tránh. Hồ sơ ghi “trầm cảm nặng, có hành vi tự làm đau bản thân, sợ giao tiếp xã hội”.
Nhưng những con chữ lạnh lùng đó không thể so sánh với hình ảnh thực tế anh đang thấy. Cậu trai này giống như một mảnh thuỷ tinh vỡ, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể rạn thêm, thậm chí tan biến.
Thông thường, bác sĩ sẽ bắt đầu bằng những câu hỏi. Nhưng Sơn không làm vậy. Anh chỉ ngồi im, lặng lẽ, như thể thời gian không còn quan trọng.
Một phút. Hai phút. Năm phút
Không gian vẫn yên ắng. Chỉ có ánh sáng từ cửa sổ lặng lẽ di chuyển, đổ bóng xuống vai áo trắng của Sơn.
Trong lòng Phong Hào, cảm xúc giằng xé
Trần Phong Hào
"Người đàn ông này thật kỳ lạ."
Trần Phong Hào
"Tại sao không hỏi, không thúc ép, không cố gắng kéo mình ra khỏi im lặng như những người khác?"
Trần Phong Hào
"Anh ta định làm gì?"
Nguyễn Thái Sơn
Anh sẽ ngồi đây một lát
Giọng Sơn lại vang lên, chậm rãi, từng chữ chắc nịch.
Nguyễn Thái Sơn
Em không cần nói gì cả, nếu không muốn
Một câu nói đơn giản. Nhưng nó khiến bức tường phòng thủ trong lòng Phong Hào rung lên khe khẽ.
Trần Phong Hào
"Không cần nói gì cả… Thật sự có thể không cần nói gì sao?"
Không cần cố gắng mỉm cười, không cần gượng ép thành lời “con ổn” mà cậu vẫn thường buộc mình phải thốt ra trước mặt cha mẹ?
Cậu ngước mắt nhìn trộm. Nguyễn Thái Sơn vẫn ngồi đó, lưng thẳng, hai bàn tay đan nhẹ, ánh mắt không dò xét cũng không thương hại. Chỉ là sự kiên nhẫn tĩnh lặng.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Phong Hào bỗng thấy mình… không hoàn toàn bị bỏ rơi.
Nguyễn Thái Sơn cảm nhận ánh nhìn thoáng qua ấy. Anh không nói gì thêm, cũng không quay sang bắt gặp. Anh biết, bất kỳ sự nóng vội nào cũng có thể khiến bức tường kia dựng lại dày hơn
Anh nhớ lại lần đầu cầm hồ sơ của cậu. Những dòng chữ ngắn gọn: Trầm cảm, nhập viện nhiều lần, có hành vi tự hại, từ chối tiếp xúc ngay cả với người thân.
Một ca bệnh khó, rất khó. Nhưng ngay giây phút nhìn thấy đôi mắt kia, anh biết cậu không phải chỉ có “trầm cảm”.
Đó là đôi mắt của một người đã quá mệt mỏi vì phải sống theo sự kỳ vọng của người khác, đến mức không còn biết mình thật sự muốn gì.
Sơn khẽ hít một hơi, nhìn ra cửa sổ, nơi ánh sáng cuối ngày đang rút dần, để lại bầu trời xanh thẫm.
Anh biết, con đường trước mặt sẽ không dễ dàng. Nhưng ít nhất, hôm nay, anh đã ngồi ở đây. Và cậu đã không xua đuổi anh ra ngoài.
Khi bóng tối phủ xuống, y tá đến thay ca. Sơn đứng dậy, nhặt tập hồ sơ, định rời đi. Trước khi bước ra cửa, anh dừng lại, khẽ nói
Nguyễn Thái Sơn
Ngày mai anh sẽ lại đến
Không chờ câu trả lời, anh rời đi, để lại căn phòng yên tĩnh.
Phong Hào khẽ nhắm mắt, nghe tiếng cửa khép lại. Một dòng cảm xúc lạ lẫm len lỏi trong tim cậu. Không phải vui vẻ, càng không phải nhẹ nhõm. Chỉ là… ít ra, có ai đó không bỏ đi ngay khi cậu im lặng.
Cậu đưa tay chạm vào băng gạc trên cổ tay, bỗng dưng cảm thấy hơi ấm của ánh hoàng hôn vẫn còn vương lại.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cậu không ghét sự im lặng quanh mình.
Comments
thyn
tôi đến rồi đâyyyy
2025-08-31
1
Gạo.໒꒱
Woo fic đỉnh zậyyy
2025-08-31
1