Sáng sớm, nắng mới chiếu qua khung cửa gỗ của dinh thự nhà họ Tạ, nhưng không gian vẫn nặng nề vì lo lắng và tin đồn. Vừa nghe về vụ Kiện Nhã xuất hiện ở bến nước, bà Tạ trầm ngâm, mặt ủ lo. Bà biết rằng sự xuất hiện của cậu út nhà Hội đồng Thái không đơn thuần là tò mò, mà chắc chắn sẽ kéo theo những rắc rối liên quan đến gia tộc quyền lực kia.
Bà Tạ
Tất cả phải cẩn trọng, Thanh Dã à. Họ Thái không phải là người dễ dàng bỏ qua chuyện gì.
Bà dặn, giọng run run nhưng vẫn trầm tĩnh.
Thanh Dã cúi đầu, lòng nặng trĩu. Cô không biết rằng từ lần gặp gỡ đầu tiên ấy, Kiện Nhã đã in hằn trong tâm trí cậu một hình ảnh cô gái áo nâu, đôi mắt dịu dàng nhưng mạnh mẽ. Và chính điều đó sẽ khiến cậu phải đối mặt với những cảm xúc mà Kiện Nhã chưa từng trải qua: tò mò, ngạc nhiên, và cả sự bối rối khó giãi bày.
---
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của ông Hội đồng Thái, bầu không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Các tá điền cùng các nhà quản lý đất đai đang bàn cãi về việc thu mua đất ruộng ở vùng Tạ gia.
Đá Tá
Nhà họ Tạ dám cản trở chúng ta? Không được!
Một người tá điền lớn tiếng, giọng đầy giận dữ.
Ông Hội đồng Thái nhíu mày, giọng lạnh lùng như thép:
Ông Hội Đồng Thái
Không ai được phép đứng ngoài quyền lực của nhà họ Thái. Nếu cần, dùng biện pháp cứng rắn để khiến họ biết thân biết phận.
Kiện Nhã ngồi bên, tay chống cằm, ánh mắt vẫn lơ đễnh nhìn ra cửa sổ. Cậu nghe rõ từng từ, nhưng trong lòng lại là một cơn sóng lặng lẽ nổi lên. Một phần cậu muốn theo ý cha, thể hiện quyền uy của gia tộc; phần khác, hình ảnh cô gái bến nước cứ ám ảnh, khiến cậu không thể tập trung.
...
Ngày hôm sau, một cuộc gặp gỡ chính thức giữa hai gia tộc diễn ra tại ngôi nhà lớn của nhà Hội đồng Thái. Bàn ghế được kê thành hình chữ U, hai bên là người thân và quan lại. Mắt ai cũng căng, miệng ai cũng nghiêm, nhưng không khí lại càng trở nên nóng bỏng bởi sự hiện diện của Thanh Dã – cô gái mà Kiện Nhã chưa kịp quên.
Ông Hội đồng Thái mở lời trước, giọng cứng rắn:
Ông Hội Đồng Thái
Nhà họ Tạ, chúng ta đến đây để bàn về việc mở rộng đất ruộng. Hãy làm rõ ràng, đừng để việc nhỏ thành mâu thuẫn lớn.
Bà Tạ, dịu dàng nhưng kiên định, đáp:
Bà Tạ
Chúng tôi không muốn tranh chấp, nhưng ruộng đất là của dân, của làng. Xin nhà họ Thái đừng áp đặt quyền lực.
Kiện Nhã ngồi yên, mắt dõi theo Thanh Dã. Một thứ gì đó vừa chớm nở trong lòng cậu: vừa ngưỡng mộ, vừa khó chịu với cách cô thẳng thắn đối mặt với quyền lực của gia tộc mình.
Không khí dần căng thẳng, giọng nói tăng lên. Một lời xúc phạm vô tình được thốt ra từ phía họ Thái, khiến bà Tạ nhíu mày, Thanh Dã khẽ nắm chặt tay, nhẫn nhịn nhưng ánh mắt ánh lên quyết tâm.
Bà Tạ
Đừng quên, con gái chúng tôi không dễ khuất phục.
Bà Tạ nhẹ nhàng nhưng đủ uy lực để khiến phòng họp im lặng trong chốc lát.
Kiện Nhã bỗng cảm thấy tim mình nhói một cách lạ thường. Cậu nhận ra rằng không chỉ quyền lực hay sự ngạo mạn của mình sẽ chi phối mối quan hệ này. Một thứ khác đang len lỏi – một cảm giác chưa từng có, vừa kích thích vừa nguy hiểm.
...
Buổi họp kết thúc, hai bên rút lui với lòng nặng trĩu. Thanh Dã bước ra sân, ánh mắt nhìn về dòng sông lấp lánh phía xa. Gió chiều thổi qua, mây vẫn trôi, nhưng giờ đây bầu trời không còn thanh bình. Những âm mưu, những mâu thuẫn, những hận thù gia tộc đã bắt đầu nhen nhóm, như lửa âm ỉ, chực chờ bùng lên.
Còn Kiện Nhã, trên đường về dinh thự, ánh mắt cậu không rời bến nước. Cậu biết rằng từ giờ, cuộc đời mình sẽ không còn như trước nữa. Thanh Dã – cô gái nhỏ nhắn, kiên cường – đã khắc một dấu ấn khó phai trong trái tim cậu. Và với những kẻ trẻ tuổi như họ, chỉ một khoảnh khắc gặp gỡ tưởng chừng tình cờ cũng đủ để thay đổi cả cuộc đời, kéo hai gia tộc vào vòng xoáy của hận thù và định mệnh.
Comments