Trời Nam Kỳ tháng Ba, nắng chiều rót xuống cánh đồng vàng óng như mật ong, trải dài đến tận chân trời. Gió từ sông lớn thổi vào, mang theo mùi phù sa ngai ngái và hương cau thoang thoảng từ những vườn tược ven làng. Con đường đất đỏ chạy ngoằn ngoèo bên bờ ruộng loang lổ dấu chân trâu bò, còn bến nước trước đình làng vẫn tấp nập người gánh nước, giặt giũ, trò chuyện rộn ràng.
Tạ Thanh Dã đứng ở đó, dáng người nhỏ nhắn trong chiếc áo bà ba nâu đã sờn vai, tay múc từng gàu nước trong veo rửa sạch bụi đất. Cô vừa từ cánh đồng về, áo quần vương mùi rơm mới cắt, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán trắng mịn. Là con gái lớn nhà họ Tạ – một gia tộc vốn sống chan hòa và nhân nghĩa với dân nghèo – Thanh Dã từ lâu đã quen với cảnh lao động cùng bà con, không nề hà việc nặng. Người trong vùng thường nói: “Cô cả nhà họ Tạ vừa có học, vừa có tấm lòng. Nhờ vậy mà dân trong làng thương quý như người nhà.”
Giữa không gian thôn quê thanh bình ấy, bỗng vang lên tiếng lộc cộc xa dần rồi gần lại. Từ đầu đường đất, một đoàn xe ngựa sang trọng hiện ra, vó ngựa giẫm xuống nền bụi mù. Đoàn xe mang phù hiệu vàng rực của nhà Hội đồng Thái – gia tộc quyền thế bậc nhất trong vùng. Người ta vừa e ngại, vừa căm hận họ: giàu sang phú quý nhưng tàn nhẫn, mua đất chiếm ruộng, áp bức dân lành.
Trong cỗ xe phủ màn trắng thêu hoa, Thái Kiện Nhã ngồi dựa hờ vào thành gỗ, ánh mắt uể oải nhìn cảnh nghèo ven đường. Cậu út nhà Hội đồng nổi tiếng là kẻ ngạo mạn, lạnh lùng, chẳng mấy khi để tâm đến đời sống bình dân. Cha bắt đi cùng để “học việc quản ruộng”, nhưng lòng Kiện Nhã chỉ thấy chán chường. Trong tâm khảm, cậu vốn khinh thường những mảnh ruộng trũng cằn, khinh cả những con người lam lũ ngày ngày quần quật dưới nắng.
Xe ngựa lăn đến gần bến nước thì bất ngờ một đứa bé chạy vụt ra từ bụi tre, loạng choạng ngã sõng soài ngay trước vó ngựa. Tiếng kêu hốt hoảng vang lên, người đánh xe giật cương, nhưng chỉ cần chậm một khắc thôi, thảm kịch đã xảy ra.
Ngay khoảnh khắc ấy, Thanh Dã không kịp nghĩ suy, lao vội đến, kéo đứa bé ra khỏi đường ngựa. Cả người cô ngã chúi xuống bùn, đôi dép văng sang bên, tà áo bà ba vương đầy đất bụi. Đứa nhỏ òa khóc, nhưng đôi tay dịu dàng của cô ôm chặt lấy nó, giọng vỗ về ấm áp như gió thoảng.
Đám Lính Gác
Đi đứng kiểu gì vậy hả?
Tiếng quát sắc lạnh cất lên từ trong xe. Tấm màn được vén, để lộ gương mặt trẻ tuổi với đôi mắt đen sâu hoắm. Kiện Nhã cúi nhìn, ánh mắt pha lẫn giận dữ và kiêu ngạo, nhưng rồi bỗng khựng lại.
Ánh chiều tà hắt xuống, soi rõ gương mặt cô gái đang thở dốc. Đó không phải là vẻ yếu đuối của người vừa hoảng loạn, mà là ánh nhìn cứng cỏi, kiên định. Trong đôi mắt sáng ấy, Kiện Nhã thoáng thấy một sức mạnh lạ thường – thứ mà cậu chưa từng bắt gặp trong giới tiểu thư con quan hay những kẻ xu nịnh quanh mình.
Thanh Dã không trả lời lời quát mắng, chỉ cúi xuống lau nước mắt cho đứa bé rồi dịu dàng bảo:
Tạ Thanh Dã
Thôi nín đi, có chị ở đây rồi, không sao nữa đâu.
Đứa trẻ ôm chặt lấy vai cô, nấc nghẹn. Cảnh tượng ấy khiến vài người đi đường dừng chân, lắc đầu thở dài. Họ quen rồi, quen cảnh xe nhà Hội đồng đi đến đâu, bụi mù và oai quyền trút xuống đến đó.
Trong chốc lát, đôi mắt của hai con người – một thuộc về thế giới quyền thế, một thuộc về bến nước thôn quê – chạm vào nhau. Giữa khói bụi mịt mờ, thời gian như ngừng trôi. Thanh Dã thấy rõ sự kiêu căng trong ánh mắt kia, nhưng cũng thoáng nhận ra tia lửa mơ hồ, như đang dò xét, như đang ngạc nhiên. Còn Kiện Nhã, lần đầu tiên trong đời, cậu không quay đi ngay, mà bị giữ lại bởi một gương mặt mộc mạc, đôi mắt vừa hiền lành vừa bất khuất.
Tiếng quất roi của người đánh xe phá tan bầu không khí ngột ngạt. Đoàn ngựa lăn bánh đi tiếp, để lại phía sau lớp bụi đỏ đặc quánh. Kiện Nhã buông màn, nhưng tim cậu bỗng gợn lên một nhịp khác lạ – thứ cảm giác khó chịu, như vừa lỡ nhìn thấy một điều không nên nhìn.
Bến nước trở lại yên bình. Thanh Dã đứng dậy, phủi bụi trên áo, nhặt lại đôi dép đã lấm bùn. Gió thổi tung vài sợi tóc rối trên trán, nhưng cô chỉ mỉm cười dịu dàng, dắt đứa bé về với mẹ nó đang hốt hoảng chạy đến. Trong lòng cô, cuộc va chạm vừa rồi chỉ là một khoảnh khắc bất ngờ, không ngờ rằng nó sẽ mở ra một sợi dây oan nghiệt, ràng buộc cả đời.
Chiều dần xuống, bóng nắng nghiêng dài trên mặt sông. Dòng nước lấp lánh như gương, soi bóng cô gái bên bến, đôi mắt vẫn ánh lên nét kiên nghị. Gió vẫn thổi, mây vẫn bay, như thể trời đất đã định sẵn: từ giây phút ấy, số phận của Tạ Thanh Dã và Thái Kiện Nhã đã bước vào một quỹ đạo không còn yên bình.
Comments