[ Rhycap ] Chăm Vợ Từ Thuở Còn Thơ
chap 3: chiếc hợp bí mật
K. Băng ✨
1 ngày đăng 2 chap nha
K. Băng ✨
còn tuần nào bận hay sao đó thì mình sẽ thông báo trước
Một buổi sáng đầu thu, trời trong xanh, gió se se mát
Sân trường rợp bóng những hàng cây bàng, lá bắt đầu ngả vàng.
Sau gần hai tháng nhập học, cậu dần quen hơn với môi trường mới.
Nhưng điều quan trọng nhất, cậu đã có anh bên cạnh.
Hôm ấy, trong giờ thủ công, cô giáo cho cả lớp làm hộp đựng bút bằng bìa cứng.
Cả đám học sinh hăng hái cắt dán, tiếng kéo loẹt xoẹt xen lẫn tiếng cười rộn ràng.
Cậu ngồi tỉ mỉ gấp từng nếp giấy, bàn tay nhỏ nhắn run run vì sợ làm hỏng.
Anh thì nhanh nhẹn, vài đường kéo đã xong phần khung.
Anh nghiêng đầu ngó sang, thấy cậu đang cau mày, miệng mím chặt, liền phì cười.
Quang Anh| cấp 1
Đưa đây, để anh làm cho.
Đức Duy| cấp 1
Không… em tự làm được.
// lắc đầu, mặt đỏ bừng //
Quang Anh| cấp 1
// Chống cằm, nhìn cậu chăm chú //
Quang Anh| cấp 1
Cái gì khó thì để anh lo.
Quang Anh| cấp 1
Vợ mình mà cứ cặm cụi thế này, nhỡ đứt tay thì sao?
Cậu lí nhí, tay lúng túng, cắt đường giấy lệch hẳn một bên.
Quang Anh| cấp 1
// bật cười, đưa tay giành lấy //
Quang Anh| cấp 1
Thấy chưa, hỏng rồi. Để anh.
Nói rồi, anh khéo léo chỉnh lại, chỉ một lát đã có một chiếc hộp vuông vắn.
Anh còn vẽ thêm vài hình mặt cười ngộ nghĩnh lên thành hộp.
cậu nhìn hộp bút lóng lánh dưới ánh nắng, mắt long lanh.
Quang Anh| cấp 1
// hất cằm, giọng điệu tự hào //
Quang Anh| cấp 1
Tất nhiên!
Quang Anh| cấp 1
Nhưng cái này không phải hộp bút.
Đức Duy| cấp 1
chứ... chứ hộp gì?
Quang Anh| cấp 1
Đây sẽ là hộp bí mật của hai đứa mình.
Đức Duy| cấp 1
Hộp… bí mật?
// nghiêng đầu //
Đức Duy| cấp 1
// ngơ ngác nhìn anh //
Quang Anh| cấp 1
Mỗi ngày, anh với Duy viết một điều ước nhỏ bỏ vô đây.
Quang Anh| cấp 1
Sau này lớn lên mở ra, xem anh có làm được hết cho vợ không.
Anh nói tỉnh bơ, ánh mắt sáng ngời.
Trái tim cậu chợt đập loạn. Cậu cúi đầu, lén mỉm cười, gật nhẹ.
Từ hôm đó, chiếc hộp bí mật trở thành vật bất ly thân của hai người.
Giờ ra chơi, anh lén đưa cho cậu mảnh giấy.
Quang Anh| cấp 1
"Viết đi"
Cậu run run viết mấy chữ rồi gấp lại bỏ vô hộp.
Đến lượt anh, anh cũng hí hoáy viết rồi bỏ vào, vẻ mặt đắc ý.
Tò mò trỗi dậy, cậu khẽ hỏi.
Đức Duy| cấp 1
Trong hộp… anh viết gì vậy?
Quang Anh| cấp 1
// che miệng cười //
Quang Anh| cấp 1
Bí mật. Sau này Duy sẽ biết.
Quang Anh| cấp 1
Không nhưng nhị gì hết.
// cắt ngang //
Quang Anh| cấp 1
Vợ phải tin chồng chứ.
Anh chớp mắt, nụ cười ranh mãnh khiến tai cậu đỏ bừng.
Cậu gục mặt xuống bàn, tim đập thình thịch, vừa xấu hổ vừa vui.
Chiều muộn, sau giờ học, anh dắt cậu ra gốc bàng phía sau trường.
Nơi này ít người lui tới, chỉ có vài tán lá xào xạc trong gió.
Anh đào một hố nhỏ dưới gốc cây, đặt chiếc hộp vào, rồi lấy đá xếp chồng lên như đánh dấu.
Quang Anh| cấp 1
Xong! Đây sẽ là bí mật của hai đứa mình.
// phủi tay //
Quang Anh| cấp 1
Không ai được mở cho tới khi 1 trong 2 đứa mình quyết định.
Đức Duy| cấp 1
// ôm cặp, đứng im nhìn //
Trong lòng cậu dấy lên một cảm giác kỳ lạ – vừa như một trò chơi con nít, vừa như một lời hứa thiêng liêng.
Đức Duy| cấp 1
Nếu… nếu một ngày anh quên thì sao?
// giọng run run //
Quang Anh| cấp 1
// quay sang, giọng dứt khoát //
Quang Anh| cấp 1
Anh không quên đâu.
Quang Anh| cấp 1
Duy là vợ anh, hộp này cũng là của hai đứa mình.
Quang Anh| cấp 1
Sau này anh mở ra, anh sẽ làm hết những điều Duy muốn.
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ gương mặt cả hai.
Cậu nhìn vào đôi mắt trong veo ấy của anh, tim run lên từng nhịp.
Có lẽ cậu chưa hiểu rõ tình cảm này là gì. Nhưng cậu biết, bên cạnh anh, mình chẳng còn sợ hãi.
Và dưới gốc bàng lộng gió hôm ấy, một bí mật nhỏ bé đã được chôn xuống – hạt mầm cho một tình yêu sẽ nảy nở trong tương lai.
K. Băng ✨
chap này hơi ngắn
K. Băng ✨
tại mỏi tay quá ời
Comments